Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 847




Chương 847

Đối với việc Trình Thư Nghỉ không lên tiếng giữ mình lại, Cố Gia Huy cũng cảm thấy có hơi thất vọng. Nhưng vào lúc này khi nhìn thấy nước mắt của cô, ngoại trừ đau lòng, những cảm xúc dư.

thừa kia đều đã sớm tan thành mây khói.

Cố Gia Huy muốn duỗi tay lau đi nước mắt cho cô, nhưng anh ta lại cảm thấy với mối quan hệ hiện tại của bọn họ, hành động như.

thế rất không phù hợp, vì vậy chỉ có thể võ nhẹ vào vai cô.

“Đừng khóc nữa, anh nhớ trước đây em đã từng nói với anh rằng, em rất ghét việc khóc sướt mướt lúc chia ly, sao bây giờ bản thân lại khóc rồi? Cười một cái xem nào? Giống như trước kia vậy, anh thích nhất là nhìn thấy em cười.”

Nghe thấy thế, Trình Thư Nghỉ dùng sức gật đầu, cố gắng nén lại nước mắt của mình, ngẩng đầu nở một nụ cười với Cố Gia Huy.

Trước đây khi bọn họ còn ở bên nhau, mỗi lần trường học cho.

nghỉ đông hay nghỉ hè, tâm trạng Cố Gia Huy đều luôn không tốt, bởi vì điều đó có nghĩa bọn họ sẽ không thể gặp nhau trong một thời gian dài. Đặc biệt là khi đưa cô tới nhà ga, đấy chắc chẳn là vẻ mặt xấu nhất của Cố Gia Huy trong lịch sử.

Nhưng bản thân cô lại vô cùng vui vẻ, điều này lại chọc Cố Gia Huy càng thêm buồn bực, vẻ mặt đau khổ hỏi cô có phải không nhớ anh ta không?

Khi đó cô đã nói gì? Cô nói bản thân không thích nhất là khóc.

sướt mướt khi chia ly, khiến cho người ta càng thêm buồn.

€ô còn nói đùa với Cố Gia Huy: “Cười lên một cái nào Gia Huy, em thích nhất là nhìn thấy anh cười, anh cũng đừng cứ luôn cho em thấy khuôn mặt xấu xí khi chúng ta xa nhau. Nếu anh còn như thế, vậy trong trí nhớ của em vào một tháng tiếp theo chỉ có bộ dạng hiện giờ của anh thôi đấy.”

Nghe thấy cô nói vậy, vẻ mặt của Cố Gia Huy mới dịu lại một chút.

Nhưng anh ta không biết rằng, khi cô bước vào phòng chờ, nước.

mắt đã không tự đủ được mà tuôn trào ra. Tiếng cười vui trước.

đó chỉ là thứ cô ép mình phải giả vờ mà thôi.

Khi đó cô yêu anh ta như thế, lúc chia tay làm sao có thể không.

buồn cho được? Miễn cưỡng cười lên là vì để anh ta cảm thấy tốt hơn một chút. Nhưng chuyện này sợ rằng cả đời anh ta cũng sẽ không biết được.

Nhìn thấy Trình Thư Nghỉ mỉm cười, Cố Gia Huy cũng mỉm cười theo: “Bây giờ chúng ta đều không buồn, đều đang vô cùng vui vẻ. Thật vất vả mới trở lại sân trường, chúng ta cũng nên đi dạo.

một vòng, không nghĩ tới những chuyện không vui trước đó nữa, có được không?”

“Được.” Trình Thư Nghỉ giơ tay lau đi nước mắt, theo Cố Gia Huy đi về phía trước.

“Em vẫn còn nhớ chứ? Em thích nhất là cà tím kho tộ ở nhà ăn thứ tám.” Cố Gia Huy chỉ về phía nhà ăn trước mặt.

“Anh còn nói hả, tại vì quá nhiều người mua mà có hai ba lần tôi không thể nào lấy được món đó.”

Cố Gia Huy nghe thấy vậy thì cười nói: “Có một lần em đứng xếp.

hàng rất lâu, ai ngờ khi tới lượt em thì vừa đúng lúc hết món, vì thế cả chiều hôm đó em cứ ủ rũ. Vì để dỗ em vui vẻ, mà trưa hôm sau anh còn cố ý cúp tiết học cuối cùng để giúp em đi giành cơm”

“Đúng vậy.” Trình Thư Nghĩ cười gật đầu nói: “Nhưng ai bảo anh mua tận ba phần chứ, thật sự coi tôi thành heo à.”