Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 778




Chương 778

Manh Bảo, mẹ xin lỗi, có lẽ mẹ không thể cùng con lớn lên, nhìn thấy con kết hôn sinh con được rồi, mẹ xin lỗi.

Nước mắt Trình Thư Nghỉ trượt qua mũi, chảy vào khóe miệng, cô tuyệt vọng chờ đợi tiếng súng vang lên.

Nhưng đau đớn không truyền đến như trong dự liệu, thay vào đó cô lại nghe thấy tiếng hét thảm thiết của tên cướp.

Mở mắt ra, Trình Thư Nghỉ nhìn thấy tên cướp đang nằm ngửa trên mặt đất, lấy tay che vai mình, có vẻ như rất đau đớn, trong miệng không ngừng phát ra tiếng rên rỉ.

Còn Cố Mặc Ngôn thì đang cầm súng chĩa vào ông ta, ngón tay cái lau đi vết máu trên khóe miệng.

Vừa rồi nhìn thấy tên cướp từng bước đến gần Trình Thư Nghị, anh cảm giác trái tim mình lo lắng đến mức gần như sắp nhảy ra ngoài. Thừa dịp tên cướp không chú ý, Cố Mặc Ngôn lao vọt tới sau lưng tên cướp, giật lấy cánh tay cầm súng của ông ta, dùng sức vặn ngược về sau Đám đông chỉ nghe thấy một tiếng răng rắc, khớp vai của người đã ông đã bị trật, sau đó tiếng kêu thảm thiết vang lên. Một cú đá vào ngực đẹp mắt khiến tên cướp ngã lăn ra đất, Cố Mặc Ngôn nhặt khẩu súng rơi trên mặt đất lên nhắm vào tên cướp.

Từ sau khi bị bắt cóc cùng Trình Thu Uyển mười lăm năm trước, anh đã chăm chỉ luyện tập Taekwondo, .Judo và các loại kỹ năng phòng thân, giờ phút này anh cảm thấy vô cùng may mắn vì hơn mười năm qua mình chưa bao giờ lơ là ở phương diện này.

Nhận ra mình đã an toàn, cuối cùng Trình Thư Nghi cũng thở phào nhẹ nhõm, cơ thể mềm nhữn ngồi quỳ trên đất. Cố gắng bình ổn nhịp tim của mình, trong lòng cô tràn ngập sợ hãi Mà mọi người thấy súng trong tay tên cướp đã bị Cố Mặc Ngôn giành lấy thì cũng không còn kiêng dè gì nữa, đồng loạt đứng dậy bao vây tên cướp, thậm chí có người còn đá vào người ông ta hai cước để trút giận.

Người đàn ông ngọ ngoạy đứng dậy định bỏ trốn, nhưng sao mọi người lại cho ông ta cơ hội này được. Sau khi dặn dò nhân viên phục vụ tìm một bó dây thừng trói tên cướp lại, mọi người bắt đầu chửi ầm lên để trút cơn giận trong lòng.

Bình thường bọn họ đều là người ăn trên ngồi trước được kẻ khác hầu hạ, đã bao giờ chịu uất ức và đe dọa như vậy đâu. Bỗng chốc, bọn họ cũng không quan tâm đến phong độ và hình thức mà bình thường họ rất coi trọng nữa “Cầm cái lông gà mà cứ tưởng là lệnh tiễn, cầm được khẩu súng vào là mày coi trời bằng vung luôn rồi chứ gì!”

“Có một mình đã dám đánh cướp cả du thuyền, lá gan của mày cũng không nhỏ nhỉ.”

“Mau báo cảnh sát đi! Tàng trữ súng trái phép mà còn đe dọa bắt cóc, mày xác định cả nửa đời sau cứ ngồi trong tù đi.”

*Thua không nổi bày đặt chơi cổ phiếu cái gì, nếu cổ đông nào cũng như mày thì bọn tao làm sao kinh doanh!”

“Báo cảnh sát đi, mau báo cảnh sát, ông đây sẽ đánh tiếng với cục cảnh sát, tôi phải để thằng này chết trong tù, cả đời không ngóc lên nổi! Bà mẹ nó, đúng là xúi quẩy, vốn định đi chơi vui vẻ, không ngờ lại gặp phải loại chuyện này!”

Không còn vẻ sợ hãi và hốt hoảng vừa rồi, bây giờ trên mặt mọi người đều lộ vẻ căm thù tên cướp đến tận xương tủy, chỉ ước gì có thể lập tức ngũ mã phanh thây ông ta Mà ngay lúc nãy tên cướp đã bị người ta dùng khăn ăn bịt miệng, bây giờ chỉ có thể phát ra tiếng “ú ớ’, trong mắt đầy sự không cam lòng và oán hận.

Không lâu sau cảnh sát đã đến, sau khi hỏi rõ đầu đuôi sự việc liền dẫn tên cướp kia đi. Mọi người cũng lần lượt giải tán.

Sau khi chế trụ được tên cướp, Cố Mặc Ngôn cũng đã đi đến bên cạnh Trình Thư Nghi, nhẹ nhàng vuốt lưng cô để xoa dịu cảm xúc của cô. Nhìn Trình Thư Nghỉ ngồi co quắp trên mặt đất, trong mắt Cố Mặc Ngôn tràn ngập đau lòng và sợ hãi.