Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 751




Chương 751

Cố Mặc Ngôn đang mim cười nhìn ông cụ và Manh Bảo chơi đùa với nhau thì bỗng nhiên anh nhận được cú điện thoại từ Dương Tùng Đức.

“Cậu Cố, tôi đã tìm được ba mẹ của bạn nhỏ kia rồi, bây giờ tôi đang dẫn bọn họ tới tập đoàn Cố Thị.”

“Được, tôi chờ các cậu ở văn phòng.”

Sau khi cúp máy, Cố Mặc Ngôn cười nói với Manh Bảo đang vui đùa ầm ï trong lòng ông cụ: “Manh Bảo, chú đã tìm được ba mẹ của cháu rồi, một lát nữa là cháu có thể gặp bọn họ.”

Ba mẹ? Manh Bảo hơi nghỉ ngờ, chẳng phải ba của cậu bé đang ở đây sao?

Nhưng cậu nhóc ông cụ non vẫn giữ lại điều này trong lòng, không thể hiện sự nghi ngờ của mình ra, chỉ giả bộ vui sướng: “Thật sao ạ? Cháu cảm ơn chú Cố!”

“Cháu không cần cảm ơn.” Cố Mặc Ngôn giơ tay xoa đầu Manh Bảo, nghĩ đến chuyện một lát nữa cậu bé sẽ đi, bỗng nhiên lòng anh hơi luyến tiếc, không biết sau này mình còn gặp lại đứa bé này nữa không?

Khoảng mười phút sau, Dương Tùng Đức dẫn hai người được gọi là ba mẹ của Manh Bảo tới văn phòng của Cố Mặc Ngôn.

Sau khi thấy hai người đi phía sau Dương Tùng Đức, Manh Bảo nhận ra bọn họ là người hầu của nhà họ Trình. Cậu nhóc khôn khéo lập tức đoán được, chắc chắn là mẹ và cậu mình đã phái bọn họ tới đón mình.

Dù cậu bé hơi thất vọng, không biết khi nào mới có thể gặp lại ba mình, nhưng cậu bé cũng biết mình chạy đi như thế này chắc chắn sẽ khiến mẹ lo lắng, cho nên cậu bé vẫn đứng dậy, vội vàng.

chạy tới trước mặt người hầu, phối hợp với bọn họ.

Sau khi hai người kia mừng rỡ, kích động cảm ơn Cố Mặc Ngôn, bọn họ bèn ôm Manh Bảo đi.

Thấy Manh Bảo đi rồi, ông cụ Cố không nỡ, bùi ngùi thở dài: ‘Đứa bé này trông có hơi giống cháu lúc còn nhỏ.”

“Vậy sao ạ?” Cố Mặc Ngôn thì lại không cảm thấy Manh Bảo giống mình cho lắm.

“Ông nói giống là giống, ông nhìn cháu lớn lên cơ mà, chẳng lẽ chút chuyện này mà ông còn không biết sao?” Nghe câu hỏi nghỉ ngờ của Cố Mặc Ngôn, ông cụ Cố bèn trợn mắt hừ mũi.

Cố Mặc Ngôn khẽ lắc đầu vì thầm thấy buồn cười, anh nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác: “Ông nội, rốt cuộc hôm nay ông tới tìm cháu vì chuyện gì thế?”

Nghe câu hỏi của Cố Mặc Ngôn, ông cụ Cố không còn hùng hổ như lúc nãy nữa, ông cụ nghiêm túc nhìn anh, hỏi thẳng: “Nghe nói con bé Tô Thư Nghỉ kia đã về rồi, cháu đã gặp con bé chưa?”

“Rồi ạ.” Cố Mặc Ngôn do dự một lát rồi gật đầu.

“Bây giờ con bé vẫn chưa tái hôn đúng không?” Ông cụ Cố hỏi câu mà mình để bụng nhất.

Hai mắt Cố Mặc Ngôn trở nên tối tăm, anh lại nhớ tới cảnh tượng.

ngày đó: “Chắc là chưa ạ.”

Sau khi ông cụ hỏi như thế, anh mới bất giác nghĩ tới chuyện này, nếu Tô Thư Nghỉ tái hôn trong thời gian năm năm này thì anh nên làm gì đây?

“Không có là tốt nhất. Ông nói cho cháu biết, ông rất vừa ý cô cháu dâu Tô Thư Nghỉ này, ông không quan tâm tại sao năm năm trước hai đứa ly hôn, nhưng bây giờ con bé đã quay lại rồi, cháu phải nghĩ cách cưới con bé vào nhà chúng ta một lần nữa cho ông bằng mọi giá!”

“Ông nội, chắc chắn cháu sẽ làm thế” Cố Mặc Ngôn nghiêm túc nhìn ông cụ Cố, anh hứa hẹn chắc như đinh đóng cột, đây cũng là lời thề anh tự hứa với lòng mình.

Dù là Tô Thư Nghỉ hay Trình Thư Nghi, cả đời em không thoát khỏi tay anh đâu!

Sau khi tới nhà họ Trình, Trình Thư Nghi đã chờ sẵn bên cạnh từ lâu, Manh Bảo vừa bước xuống xe đã bị cô ôm chặt.