Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 745




Chương 745

Nước mắt chực trào ra, nhưng cô không muốn khóc trước mặt con nên đành phải kìm nén, mỉm cười nói với Manh Bảo: “Giờ mẹ.

đi nấu cơm cho con, con ở đây chơi ngoan nhé?”

“Vâng ạ”

Nghe giọng trả lời thánh thót của cậu bé, lòng cô cũng dễ chịu hơn nhiều. Cô vừa cười vừa xoa đầu cậu, sau đó xoay người đi vào phòng bếp.

Thấy mẹ đi khỏi, Manh Bảo chớp chớp mắt, bỗng nở nụ cười khoái chí. Sau đó cậu cầm lấy chiếc túi mẹ để trên bàn khi nấy, lôi điện thoại ra.

Cậu mở giao diện Reddit một cách thành thạo, nhập từ khóa “Cố Mặc Ngôn” vào thanh tìm kiếm. Mẹ yêu, mẹ tưởng con không biết ba con là ai ư? Nếu mẹ đã không chịu nói cho con biết thì con đành tự tra vậy.

Ngày hôm sau, Trình Thư Nghỉ và Trình Nam Quyền đều có việc bận nên để Manh Bảo cho bảo mẫu trông.

Thấy mẹ và cậu đều đã rời khỏi nhà, Manh Bảo bắt đầu nằng nặc đòi bảo mẫu đưa đi chơi. Manh Bảo quậy làm bảo mẫu không chịu nổi, đành phải dẫn cậu ra ngoài, đến một cửa hàng KFC theo ý cậu muốn.

Manh Bảo đã tra từ trước, dọc theo cửa hàng KFC này đi qua hai con phố nữa rồi quẹo trái là sẽ đến nơi người đó đang ở. Không biết hôm nay cậu có gặp được người đó không nhỉ?

Nghĩ đến đây, trong lòng cậu bé khấp khởi mừng thầm.

Sau khi vào cửa hàng KFC, Manh Bảo nhân lúc bảo mẫu đi gọi đồ ăn bèn chuồn nhanh ra ngoài. Sau đó cậu sải bước trên đôi chân bé nhỏ của mình, vừa thở hổn hển vừa chạy về phía điểm đến.

Đến nơi, Manh Bảo quan sát tòa nhà, thầm nghĩ chắc là ở đây rồi, giống hệt như trong ảnh, chữ trên đó và trong ảnh cũng y chang nhau.

Cậu hít một hơi thật sâu, có hơi căng thẳng. Chỉ thấy trên đầu cậu bé là dòng chữ to lớn nổi bật: Tập đoàn Trì Diệu.

Lúc này Cố Mặc Ngôn đang ngồi ở bàn làm việc xử lý giấy tờ, bỗng có tiếng gõ cửa vang lên.

“Vào đi.” Giọng nói hết sức khô khan, không hề có cảm xúc gì nhưng vẫn khiến cô thư ký mới đến đỏ ửng mặt.

Cô thư ký cố gắng giữ bình tĩnh, nói bằng giọng chuyên nghiệp hết mức có thể: “Tổng giám đốc Cố, phía tập đoàn Cố Thị mới gọi điện đến báo anh đi họp hội đồng quản trị ngay bây giờ”

“Ừ, tôi biết rồi. Bảo Dương Tùng Đức chuẩn bị xe đi.”

“Vâng.”

Ra khỏi phòng làm việc, thư ký vỗ võ hai gò má nóng ran của mình. Thật là, đã đến đây hai tuần rồi mà sao cô ấy vẫn không thể kháng cự nổi sức hút của sếp tổng chứ. Người đàn ông này đúng là quá hoàn hảo! Nếu mà mình…

Không không! Thư ký vội ngăn không cho mình suy nghĩ thêm.

Nghe nói hai thư ký cũ bị bạn gái của sếp tổng buộc thôi việc là vì dám mơ mộng hão huyền. Cô ấy nên lo mà giữ công việc của mình trước đã.

Nghĩ đến đây, thư ký nhanh chóng đi thông báo với Dương Tùng Đức.

Vừa ra đến cửa công ty, Cố Mặc Ngôn lập tức bị ai đó chặn lại.

“Cho hỏi chú là Cố Mặc Ngôn phải không?” Nhìn thấy một cậu nhóc cực kỳ đáng yêu đang giang tay cản mình lại, giọng nói non nớt êm tai, Cố Mặc Ngôn cảm thấy trái tim mình bất giác trở nên mềm nhữn.

“Đúng thế, chú chính là Cố Mặc Ngôn.” Cố Mặc Ngôn quỳ xuống, để tầm mắt của mình ngang với bé trai kia: “Sao vậy? Cháu có chuyện gì à?”

Không biết tại sao mà khi đối diện với cậu bé này, Cố Mặc Ngôn có một cảm giác thân thiết kỳ lạ. Cứ cảm thấy cậu bé rất quen, hình như mình đã từng gặp cậu nhóc ở đâu đó.