Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 743




Chương 743

“Được, mọi chuyện đều đã qua rồi. Từ giờ mình đừng nhắc đến nữa” Tất nhiên Trình Thu Uyển là đồng ý ngay.

Liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, Trình Thư Nghỉ tỏ vẻ gấp gáp: ‘Lát nữa tôi còn có việc phải xử lý, chắc là không thể ở đây với cô được nữa. Lát nữa cô về nhà cẩn thận nhé.”

“Không sao, cô bận việc thì cứ đi đi, một mình tôi tự lo được.”

Trình Thu Uyển giục cô đi, làm ra vẻ một người bạn thân chu đáo.

“Ừ, thế khi nào rảnh chúng ta lại hẹn nhau đi chơi.” Trình Thư Nghỉ giả đò nhìn cô ta bằng ánh mắt áy náy, sau đó đứng dậy rời đi.

Thực chất là cô không thể tiếp tục làm bộ làm tịch được nữa. Về mặt này đúng là cô không giỏi bằng Trình Thu Uyển, diễn đến đó đã là giới hạn của cô rồi.

Thấy Trình Thư Nghi đã đi xa, cuối cùng Trình Thu Uyển cũng trở về với bộ mặt thật của mình, ánh mắt nhìn theo bóng lưng Trình Thư Nghỉ tràn đầy sự khinh thường. Cô ta thấp giọng mỉa mai “Trình Thư Nghi, có vẻ cô chẳng khác gì ngày xưa, vẫn là đồ ngu ngốc dễ dàng bị thuyết phục như thế. Lần này tôi phải khiến cô hối hận muốn chết vì đã quyết định về nước.”

Ra khỏi khách sạn, Trình Thư Nghỉ lập tức trông thấy xe của Trình Nam Quyền đang đợi mình ở gần đó. Cô hơi áy náy, bèn bước nhanh đến. Chắc là Trình Nam Quyền đã đợi ở đây lâu rồi nhỉ?

Vừa mở cửa xe ngồi vào, cô đã thấy Trình Nam Quyền nhìn mình với vẻ mặt đầy lo lắng.

“Anh sao thế?” Cô hỏi: “Công ty có chuyện gì à?”

“Công ty vần bình thường, em đừng lo. Hồi nấy hình như anh thấy em nói chuyện với Trình Thu Uyển, em vẫn ổn chứ?” Có thể nói Trình Nam Quyền là người hiểu rõ Trình Thu Uyển nhất, anh ta rất lo Trình Thư Nghỉ sẽ bị cô ta ức hiếp.

Biết Trình Nam Quyền đang lo lắng cho mình, lòng cô cảm thấy.

rất ấm áp. Trên đời này có lẽ chỉ có anh trai là thật lòng lo lắng cho cô thôi.

À quên, còn cả Manh Bảo nữa. Nghĩ đến con trai, cô chợt cảm nhận được một niềm hạnh phúc nhỏ nhoi.

“Anh yên tâm. Bây giờ em không còn là Tô Thư Nghi khờ khạo.

của ngày xưa nữa, em sẽ không mắc lừa Trình Thu Uyển đâu. Em sẽ tự biết bảo vệ bản thân mình.”

Không muốn Trình Nam Quyền ngoài lo việc công ty ra còn phải lo cho mình, cô nghiêm túc nói với anh ta, bày tỏ mình sẽ hết sức chú ý.

“Em cẩn thận chút là được.” Nói yên tâm hoàn toàn thì cũng không hẳn, vì Trình Nam Quyền biết so về độ nham hiểm, Trình Thư Nghỉ không là gì so với lòng dạ của Trình Thu Uyển. Nhưng thấy cô đã có sự cảnh giác, anh ta cũng yên tâm phân nào.

“Em biết mà anh. Chúng ta về nhà nhanh đi, em nhớ Manh Bảo rồi.” Nhắc đến con trai, Trình Thư Nghỉ nở nụ cười hạnh phúc, trong ánh mắt cũng không giấu nổi sự nhớ nhung.

Mặc dù mới không gặp Manh Bảo có nửa ngày nhưng cô đã thấy rất nhớ.

Lúc này sắc mặt Trình Nam Quyền cũng trở nên rạng rỡ hơn, mọi phiền muộn và lo âu ban nãy đều tan biến, dường như anh ta còn nghe thấy cả tiếng gọi “cậu ơi” lanh lảnh bên tai mình rồi Hai người đều mong nhớ nên chẳng mấy chốc đã về đến nhà.

“Cậu với mẹ về rồi!” Vừa mới về, Manh Bảo đã nhào vào lòng Trình Nam Quyền. Gương mặt nhỏ xinh hồng hào, khiến anh ta không chịu nổi mà thơm một cái.

““Manh Bảo, con chỉ thích cậu thôi chứ không thích mẹ à?” Trình Thư Nghỉ giả bộ buồn bã.

Thật ra cô rất vui khi thấy Manh Bảo và Trình Nam Quyền thân thiết với nhau. Từ nhỏ Manh Bảo đã không có ba ở bên, Trình Nam Quyền giống như đảm nhiệm vai trò làm ba ở một mức độ nào đó, dạy cho Manh Bảo biết những điều hay lẽ phải.

Nhưng rảnh rỗi lại trêu chọc con trai là việc cô không thấy chán bao giờ.