Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 7




CHƯƠNG 7

Nhưng vừa xoay người, cô lại chợt nhớ tới mục đích khi tới là để trả tiền cho Cố Mặc Ngôn.

“Cố Mặc Ngôn, chờ chút đã!”

Tô Thư Nghi cuống quít kêu một tiếng, vội vàng đuổi theo.

Nghe Tô Thư Nghi gọi lại, Cố Mặc Ngôn dừng xe lăn, hơi nghiêng người nhìn cô thở hồng hộc chạy về phía mình.

“Đây là mười lăm triệu tôi nợ anh.”

Tô Thư Nghi đứng lại trước mặt Cố Mặc Ngôn, giao phong bì màu vàng cho anh.

Nhìn phong bì màu vàng trước mắt cùng vẻ mặt nghiêm trang của Tô Thư Nghi, Cố Mặc Ngôn hơi sửng sốt.

Nhưng rất nhanh sau đó, anh cười khẽ ra tiếng.

Tô Thư Nghi ngẩn ra.

Gặp nhau hai lần, đây là lần đầu tiên cô thấy Cố Mặc Ngôn cười.

Cố Mặc Ngôn rất đẹp, ngũ quan góc cạnh sắc nét như đao khắc, chẳng qua lúc nào vẻ mặt cũng lạnh nhạt quá mức.

Nhưng khi anh cười như bây giờ, cả gương mặt lập tức dịu dàng hẳn ra, khiến Tô Thư Nghi nhìn đến ngẩn ngơ.

“Vẫn còn nhớ chuyện này à?” Cố Mặc Ngôn nói, giọng nói tăng thêm vài phần mềm mại, không còn lạnh ngắt như trước: “Không cần đâu.”

“Cái gì nên trả thì dù thế nào cũng phải trả.”

Tô Thư Nghi kiên trì nói, lại hơi đẩy tay đưa phong bì ra phía trước.

Nhưng Cố Mặc Ngôn vẫn không nhận lấy, chỉ nhướn mày nhìn cô.

Bởi vì vừa rồi chạy hơi gấp nên bây giờ gương mặt Tô Thư Nghi còn hơi đỏ bừng, tóc mai hơi rối, còn có mồ hôi trong suốt chảy dọc gò mà mượt mà xuống dưới.

Trong nháy mắt, Cố Mặc Ngôn chợt nổi lên ý muốn vươn tay giúp cô vén lên lọn tóc vương bên mai.

Nhưng rất nhanh sau đó, anh lại khôi phục dáng vẻ lạnh nhạt.

“Đã là vợ chồng với nhau rồi, em không cần rạch ròi như thế.”

Dứt lời, Cố Mặc Ngôn không cho Tô Thư Nghi cơ hội nói chuyện, cứ thế xoay chuyển xe lăn rời đi.

Hai má Tô Thư Nghi ửng đỏ, thu lại phong bì nhìn theo bóng dáng Cố Mặc Ngôn rời đi, sau đó mới đi tới bến xe buýt.

Trong lúc chờ xe buýt, Tô Thư Nghi gọi một cuộc điện thoại cho bộ phận nhân sự trong công ty, báo cho đối phương mình sẽ nhanh chóng chuyển hộ khẩu vào thành phố S.

Sau khi xác nhận công ty sẽ nộp bảo hiểm y tế địa phương cho mình, cũng nhân tiện chứng thực bảo hiểm người nhà, cô mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Tuy rằng hôm nay kết hôn quá mức xúc động, nhưng ít ra cô cũng đã giải quyết được chuyện mình lo lắng nhất hiện tại… không cần lo lắng chuyện tiền thuốc men của mẹ nữa.

Tô Thư Nghi là phóng viên làm việc ở tạp chí Phong Thượng. Lúc cô đến công ty thì còn chưa tới thời gian phỏng vấn buổi chiều.