Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 691




Chương 691

Cô bước từng bước gian nan đi về phía phòng ngủ. Một bước, hai bước… Tô Thư Nghỉ chưa từng cảm thấy bước chân mình nặng nề đến vậy.

Càng lúc càng gần phòng ngủ, Tô Thư Nghi đã nghe thấy những âm thanh mờ mờ vang lên. Không muốn lại gần nữa, cô muốn xoay người bỏ đi, cô không muốn tưởng tượng nếu trong đó thật sự là Cố Mặc Ngôn và Trình Thu Uyển thì cô nên làm gì?

Nhưng đôi chân cô cứ như không nghe não mình điều khiển, vẫn bước từng bước về phía phòng ngủ.

Cuối cùng cũng bước đến trước cửa phòng ngủ, Tô Thư Nghỉ nhìn cánh cửa phòng ngủ khép hờ, tiếng phụ nữ kiều diễm đứt đoạn hòa với tiếng đàn ông thở hồng hộc truyền vào tai cô.

“A… Cố Mặc Ngôn anh đỉnh quá… A…

Đừng… Đừng mà… Cố Mặc Ngôn…” Tiếng kêu của người phụ nữ như cây kim đâm vào trái tim Tô Thư Nghi, âm thanh quen thuộc này không phải Trình Thu Uyển thì còn ai vào đây nữa!

Tô Thư Nghi chỉ thấy trên đầu mình kêu râm một tiếng, như có một tia chớp lóe lên trong đầu cô.

Dù có ngốc đến đâu, cô cũng biết trong phòng đang có chuyện gì xảy ra.

Nhưng… Không thể nào! Chắc chăn là không thế! Chắc chắn không phải Cố Mặc Ngôn, Cố Mặc Ngôn sẽ không làm việc này sau lưng cô đâu! Dù là chính tai nghe thấy, nhưng Tô Thư Nghi vẫn không thể chấp nhận sự thật này.

Nhìn cánh cửa phòng ngủ chỉ cách mình khoảng một mét, Tô Thư Nghi nhấc chân bước tới. Cô muốn bước vào nhìn cho rõ, không thể nào là Cố Mặc Ngôn, cô không tim “A… Cố Mặc Ngôn… Đừng như vậy mà…”

Vừa chạm vào tay năm cửa, tiếng Trình Thu Uyển lại vang lên, lần nữa kích thích tai Tô Thư Nghĩ.

Cơ thể cô run rẩy mất khống chế, Tô Thư Nghỉ nghe rõ Trình Thu Uyển đang kêu tên Cố Mặc Ngôn, bỗng dưng cô không dám bước vào.

Nghe thấy tiếng thở dốc của người đàn ông truyền ra khỏi phòng, trong đầu Tô Thư Nghi hiện lên khung cảnh Cố Mặc Ngôn với Trình Thu Uyển đang mây mưa trên giường.

Cuối cùng nước mắt vẫn yếu đuối dâng lên, làm mờ đi khung cảnh trước mắt cô.

Trái tim cô đau như bị ai đó dùng dao cắt, Tô Thư Nghi cảm thấy mình không hít thở nổi.

Anh sẽ không làm vậy đâu! Chắc chắn anh sẽ không! Sao Cố Mặc Ngôn có thể phản bội mình rồi làm chuyện này với Trình Thu Uyển được, đây là phòng ngủ của hai người họ mà, sao anh có thểi Trong lòng cô ngàn vạn lần không muốn tin, nhưng nghe Trình Thu Uyển kêu tên Cố Mặc Ngôn từng tiếng từng tiếng trong phòng, Tô Thư Nghỉ lại không thể không tin.

Cô sống với Cố Mặc Ngôn bao lâu nay, những hình ảnh từng cho cô sự ấm áp cứ lần lượt hiện lên trong đầu Tô Thư Nghị, cô như nhìn thấy rất nhiều Cố Mặc Ngôn đứng trước mặt mình.

Cố Mặc Ngôn nhìn cô cười chiều chuộng: Cố Mặc Ngôn hôn nhẹ lên trán cô: Cố Mặc Ngôn nổi giận lôi đình vì cô; Cố Mặc Ngôn sẽ năm chặt lấy tay cô khi cô sợ hãi, Cố Mặc Ngôn chọc cô đến nỗi tai cô đỏ bừng…

Nhưng những Cố Mặc Ngôn này lại bỗng mờ đi, bọn họ đều đang cười mỉa, nhìn cô như đang nhìn một con ngốc. Cô như nghe thấy tiếng bọn họ: “Tô Thư Nghi, cô là cái thá gì! Cô nghĩ tôi sẽ ở bên cô cả đời á? Sao cô không soi gương xem, cô có gì sánh được với Trình Thu Uyển, dựa vào đâu mà tôi phải bỏ cô ấy để chọn cô?”

Không! Không phải vậy đâu!

Tô Thư Nghỉ lùi hai bước vì bị hình ảnh trước mắt làm hoảng sợ, suýt thì ngã ngồi ra đất. Sau khi vịn được tường đứng vững lại, Tô Thư Nghi mới tỉnh táo, ý thức được những điều mình vừa nhìn thấy chỉ là ảo giác.

Vậy những điều mình vừa nghe thấy có phải ảo giác không? Trên mặt Tô Thư Nghi lóe lên vẻ vui mừng, nhưng những âm thanh tiếp theo vang lên trong phòng lại dập tắt tia hy vọng cuối cùng trong lòng cô.

“Cố Mặc Ngôn anh chậm thôi… A… Em yêu anh chết mất, Cố Mặc Ngôn… Nhẹ thôi…”