Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 687




Chương 687

Thấy Cố Mặc Ngôn yên lặng chấp nhận đứa trẻ này, ngoài cảm động ra, Tô Thư Nghi còn có một quyết tâm, cô phải nhanh chóng chứng minh được sự trong sạch của bản thân, bởi vì chỉ có như thế Cố Mặc Ngôn mới có thể thật sự chấp nhận và yêu thương đứa con này từ tận đáy lòng.

Đứa con này là đứa con mà Cố Mặc Ngôn và cô đã mong mỏi từ rất lâu, nó xứng đáng với mọi thứ tốt đẹp nhất trên thế giới này. Tô Thư Nghi sẽ không cho phép sau khi con mình ra đời lại không có được tình yêu thương thật lòng từ ba ruột của nó.

Hôm nay, Tô Thư Nghi nói với Cố Mặc Ngôn mình muốn đến bệnh viện khám thai, từ khi biết mình mang thai đến giờ, Tô Thư Nghi cũng chưa kiểm tra kỹ lại sức khỏe của mình, cô hơi lo lắng về tình hình của con.

Thú thật, nghe Tô Thư Nghi nói muốn đi khám thai, Cố Mặc Ngôn có một cảm giác không vui khó nói được thành lời. Nhưng nếu như anh đã quyết định chấp nhận đứa con này rồi thì cho dù anh có khó chịu, anh cũng sẽ không để Tô Thư Nghi đến bệnh viện khám thai một mình.

Nhìn Cố Mặc Ngôn đang gọi điện thoại đặt lịch khám với bác sĩ, Tô Thư Nghi cảm thấy rất ấm áp. Thật ra, sao cô có thể không nhận thấy sự khó chịu của Cố Mặc Ngôn được chứ, nhưng anh vẫn bằng lòng đi khám thai với cô, đã thế còn tự mình gọi điện sắp xếp bệnh viện và thời gian nữa.

“Anh đã nói với bác sĩ rồi, hai giờ chiều đến bệnh viện là được.” Sau khi cúp máy, Cố Mặc Ngôn nói với Tô Thư Nghi: “Buổi trưa sau khi anh tan làm anh sẽ về đón em rồi cùng đến bệnh viện luôn.”

“Không cần đâu, nếu như bận anh cứ làm việc của mình đi, em tự đi cũng được.” Tuy cô rất muốn Cố Mặc Ngôn đi cùng mình, nhưng Tô Thư Nghi cũng sợ sẽ làm ảnh hưởng đến anh, hình như gần đây công ty của anh có rất nhiều việc.

“Không sao đâu, trưa anh có thời gian.”

Nếu để Tô Thư Nghi đi một mình, Cố Mặc Ngôn vẫn không yên tâm lắm: “Vậy anh đi làm trước, em ở nhà cố gắng nghỉ ngơi nhé.

“Vâng.” Tô Thư Nghi mỉm cười trả lời lại.

Sau khi ôm Tô Thư Nghi rồi hôn lên trán cô, Cố Mặc Ngôn mới quay người đi ra khỏi nhà.

Tô Thư Nghi ở nhà vẫn luôn chờ thời gian dần trôi, lần đầu tiên cô đi khám thai, cô vừa căng thẳng lại vừa mong chờ, khó khăn lắm mới đợi được đến một giờ chiều, nhưng Cố Mặc Ngôn vẫn chưa trở về.

Lúc Tô Thư Nghi đang định gọi điện thoại hỏi anh có chuyện gì thì Cố Mặc Ngôn lại gọi điện cho cô trước.

Tùng Đức bước từ trong xe xuống.

“Dương Tùng Đức, sao anh lại ở đây?” Tô Thư Nghi hơi tò mò.

“Là cậu Cố bảo tôi đến đón mợ chủ đến bệnh viện.” Dương Tùng Đức trả lời: ‘Mợ chủ, cô mau lên xe đi.”

“Ừ được.” Tô Thư Nghi lại cảm động vì sự chu đáo của Cố Mặc Ngôn, xem ra anh vẫn không yên tâm để cô đến bệnh viện một mình.

Trên đường lái xe tới bệnh viện, Tô Thư Nghi nhận ra hôm nay Dương Tùng Đức có chút kỳ lạ, trông anh ta rất mất tập trung, như thể đang có tâm sự gì vậy.

“Dương Tùng Đức, anh không sao chứ?

Sao tôi cứ thấy anh cứ là lạ.” Tô Thư Nghi nghi ngờ hỏi.

“Hả?” Dương Tùng Đức ngẩng đầu lên nhìn Tô Thư Nghỉ qua kính chiếu hậu, sau đó anh ta nhanh chóng chuyển dời ánh mắt: “Mợ chủ, tôi không sao, có thể là do hai hôm nay công ty lắm việc quá nên hơi mệt thôi.”

“À.’ Tô Thư Nghỉ hiểu, cô gật đầu, cũng phải, hai hôm nay Cố Mặc Ngôn cũng đi sớm về khuya: “Anh cũng đừng để mình mệt quá, nhất định phải chăm sóc sức khỏe thật tốt.’ Tô Thư Nghỉ quan tâm nói vài câu với Dương Tùng Đức.

“Tôi sẽ làm thế, cảm ơn mợ chủ đã quan tâm. Sau khi trả lời xong Dương Tùng Đức cũng không nói gì nữa mà tập trung lái xe, nhưng chút lo lắng trong đôi mắt của anh ta đã thể hiện rõ sự mất bình tĩnh trong giờ phút này của anh ta.