Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 685




Chương 685

“Tốt lắm”

Cố Mặc Ngôn gật đầu, không tìm ra đề tài gì để nói nữa. Dù sao tính anh cũng không phải kiểu cởi mờ, hai người lại chìm vào im lặng.

Tô Thư Nghi yên lặng ăn xong bát canh, sau đó lấy hết can đảm ngẩng đầu nhìn về phía Cố Mặc Ngôn: “Cố Mặc Ngôn, em có chuyện này muốn nói với anh.”

“Chuyện gì?” Thấy Tô Thư Nghi nghiêm túc như vậy, Cố Mặc Ngôn cũng hiếu kì không rõ cô muốn nói gì.

Tô Thư Nghi hít sâu một hơi mới nói tiếp: “Em nhất định sẽ giữ lại đứa bé trong bụng, nếu anh nằng nặc muốn bỏ nó… vậy chúng ta ly hôn đi.”

Nghe được Tô Thư Nghỉ kiên quyết muốn giữ đứa bé này lại, Cố Mặc Ngôn vô thức sinh ra tức giận, giọng nói cũng trở nên nghiêm túc: “Thư Nghi, em không thể nghe anh chuyện này được à? Không thể giữ đứa bé này được!”

“Sao lại không được!” Tô Thư Nghi cũng tức giận. ‘Sáng nay em đã nói rõ với anh rồi, em không bị cưỡng bức, đây là con của chúng ta. Chẳng lẽ anh muốn phá bỏ con của hai chúng ta sao?”

Thấy Tô Thư Nghi kiên quyết cho rằng mình không bị làm nhục, Cố Mặc Ngôn không biết nên làm thế nào cho cô chấp nhận sự thật.

Nếu có thể, anh cũng sẵn lòng vĩnh viễn khiến cô cho rằng như vậy. Không cần nhớ lại ký ức kia, cô sẽ không bị sự thật làm tổn thương.

Nhưng thật sự không thể giữ đứa bé này lại. Nếu Tô Thư Nghi vẫn không nhớ nổi chuyện này, chỉ sợ cô sẽ không chịu phá cái thai.

Nghĩ đến đây, Cố Mặc Ngôn chỉ có thể nhãn tâm nói: ‘Nhưng bác sĩ đã kiểm tra rồi, kết quả kiểm tra thật sự cho thấy…”

“Em mặc kệ bác sĩ nói cái gì. Tô Thư Nghi kích động cắt ngang Cố Mặc Ngôn: “Em muốn giữ đứa bé này lại. Nếu anh không đồng ý thì chúng ta ly hôn.”

Trải qua màn khắc khẩu sáng nay, Tô Thư Nghi cũng hiểu được muốn giải thích chuyện này với Cố Mặc Ngôn chỉ tốn công vô ích mà thôi, anh sẽ không tin lời của cô.

Trong lòng anh đã nhận định đứa bé trong bụng cô không phải con của hai người họ.

Nếu đã vậy, cô cũng chỉ có thể cứng rắn tỏ thái độ của mình, dù thế nào cũng phải giữ lại con của mình.

“Thư Nghi, em nghe anh nói đã…” Cố Mặc Ngôn muốn khuyên bảo Tô Thư Nghị, nhưng Tô Thư Nghĩ lại cắt ngang lời anh.

“Cố Mặc Ngôn, anh không cần nói thêm gì nữa. Thái độ của em đã rất rõ ràng rồi. Anh không đồng ý, chúng ta ly hôn. Tự em có thể nuôi nấng đứa bé này.”

Thấy ánh mắt Tô Thư Nghi kiên định, Cố Mặc Ngôn lặng đi thật lâu.

“Được, anh cho em giữ đứa bé này lại.” Sau một hồi im lặng rất lâu, cuối cùng Cố Mặc Ngôn cũng đồng ý.

“Thật chứ?” Tô Thư Nghi bước tới ôm lấy Cố Mặc Ngôn, không dám tin mà hỏi lại anh.

Cô không ngờ trong tình huống anh cho rằng cô mang thai con người khác mà vẫn đồng ý cho cô giữ đứa bé lại. Vừa rồi cô đã chuẩn bị tâm lý Cố Mặc Ngôn sẽ ly hôn với mình rồi.

Cố Mặc Ngôn trầm trọng gật đầu, không nói thêm gì nữa. Câu nói vừa rồi đã rút cạn sức lực của anh, cả đời này anh cũng không muốn lặp lại câu kia nữa.

Trước khi nói ra câu ấy, Cố Mặc Ngôn không bao giờ ngờ được một ngày nào đó mình có thể nhượng bộ đến như vậy chỉ vì một cô gái. Nhưng không đồng ý thì phải làm sao? Thật sự ly hôn với Tô Thư Nghi ư?

Vừa rồi chỉ nghe được Tô Thư Nghỉ nói ra hai chữ ‘ly hôn đã khiến anh không thể chịu đựng được rồi. Tưởng tượng tới cảnh sau này phải sống mà không có Tô Thư Nghi, Cố Mặc Ngôn chỉ cảm thấy đáy lòng dâng lên nỗi sợ hãi.

Anh sợ sau này mỗi ngày đều không thể gặp được cô; sợ cô rời khỏi cuộc đời của mình; càng sợ cô đối xử với mình như người xa lạ; sợ cô đứng ngay trước mặt mà anh lại không tìm được lý do chạm vào cô nữa… Thế nên chỉ có thể đồng ý với cô.