Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 684




Chương 684

Sau khi rời khỏi nhà họ Trình, Tô Thư Nghi đi một mình trên đường, không biết muốn đi đâu nữa.

Người mẹ sống nương tựa từ nhỏ chợt nói bà không phải mẹ ruột của mình; Trình Nam Quyên là anh trai ruột của cô nhưng bây giờ cô với anh ta lại không thể nhận nhau. Trong lúc chưa có đủ căn cứ chính xác, cô sợ Trình Nam Quyền không tin lời của mình. Còn cả Cố Mặc Ngôn nữa, hiện tại quan hệ của cô với anh nháo thành như vậy, còn không biết liệu cuộc hôn nhân này có chấm dứt hay không.

Càng nghĩ Tô Thư Nghi càng cảm thấy đáy lòng tràn đầy ấm ức, không khống chế được mà rơi nước mắt. Hiện giờ cô cảm thấy thế giới chỉ dư mình cô, không có người để dựa dẫm, không biết tâm sự nỗi lòng với ai.

Tô Thư Nghi vuốt bụng mình, càng thêm kiên định suy nghĩ trong lòng. Hiện tại điều duy nhất chống đỡ cô tiếp tục sống sót chính là đứa bé trong bụng. Cô nhất định phải bảo vệ tốt con của mình, sẽ không để bất cứ ai làm tổn thương đến nó!

Tuy hiện tại Tô Thư Nghi không muốn thấy Cố Mặc Ngôn, nhưng cô phát hiện mình chẳng có chỗ nào để đi cả, chỉ có thể về căn nhà từng cho mình thật nhiều ấm áp nhưng giờ lại lạnh như băng kia.

Lúc Tô Thư Nghĩ về tới biệt thự, cô thấy Cố Mặc Ngôn đã tan tầm về rồi, anh đang ngồi trên sô pha trong phòng khách ngẩn người, cũng không biết suy nghĩ cái gì.

Thấy Cố Mặc Ngôn như vậy, Tô Thư Nghi cảm thấy hơi tò mò. Hai người bên nhau lâu như thế, cô rất ít nhìn thấy Cố Mặc Ngôn ngẩn người. Anh cứ như lúc nào cũng mạnh mẽ cứng rắn vậy. Nhưng hiện tại cô cũng không có tâm tư đâu mà đi đoán Cố Mặc Ngôn đang suy nghĩ cái gì.

Cố Mặc Ngôn nghe ngoài cửa có động tĩnh truyền tới thì chợt bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, quay đầu thấy Tô Thư Nghi thì vội vàng đứng lên. Anh nhìn Tô Thư Nghĩ, không biết nên nói gì cho phải.

Thật ra hôm nay, sau khi Tô Thư Nghi chạy ra ngoài, Cố Mặc Ngôn dần bình tĩnh trở lại, thầm hối hận hành vi của mình, cũng cảm thấy mình quá nặng lời với Tô Thư Nghi.

Cố Mặc Ngôn ngượng ngùng không muốn chủ động gọi điện cho Tô Thư Nghi nên cố ý về nhà sớm, lại không ngờ Tô Thư Nghi về muộn đến thế.

Thấy Tô Thư Nghi đi thẳng về phía phòng ngủ trên lầu, cứ như không nhìn thấy mình, Cố Mặc Ngôn vội vàng cản cô lại: “Muộn thế này rồi, em còn chưa ăn cơm đúng không? Anh dặn dì giúp việc nấu canh rồi, uống một bát đã.

Thấy Cố Mặc Ngôn chủ động lấy lòng mình, Tô Thư Nghi cũng không làm lơ anh nữa, đành gật đầu nói: “Được.”

Thấy Tô Thư Nghi đáp lại, Cố Mặc Ngôn bèn mỉm cười: “Vậy em ngồi bàn cơm chờ một lát, anh đi múc canh cho em.’ Dứt lời, Cố Mặc Ngôn đi vào phòng bếp.

Tô Thư Nghi đi tới ngồi vào bàn ăn, âm thầm quyết định phả nói cho rõ ràng chuyện đứa nhỏ với Cố Mặc Ngôn trong hôm nay.

Chẳng mấy chốc, Cố Mặc Ngôn đã cẩn thận bưng một bát canh đặt xuống trước mặt Tô Thư Nghĩ, còn anh thì đi tới ngồi xuống đối diện cô: “Mau uống đi, anh nghe dì nói canh này ấm dạ dày.

“Ừm”’ Tô Thư Nghi khẽ gật đầu, trả lời có phần qua loa, trong lòng vẫn đang suy nghĩ chuyện đứa nhỏ.

Cố Mặc Ngôn nhìn Tô Thư Nghi cúi đầu ăn canh không nói gì thì cảm thấy hơi xấu hổ, lên tiếng phá vỡ sự im lặng này: “Thư Nghị, hôm nay em đi đâu vậy? Sao về muộn thế?”

“Không đi đâu cả, tới bệnh viện ngồi với mẹ một lúc thôi.’ Tô Thư Nghi không muốn nói với Cố Mặc Ngôn chuyện liên quan đến thân thế của mình và Trình Thu Uyển ngay bây giờ. Anh sẽ chỉ cảm thấy cô lại nhằm vào Trình Thu Uyển.

“Thế… mẹ khỏe chứ?”