Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 674




Chương 674

Tô Ninh Kiều vừa khóc vừa dỗ dành con gái…

Mấy ngày sau, khi vết bỏng trên eo con mình rụng vảy, Tô Ninh Kiều thấy vết bớt ở eo của hai đứa bé gần như giống hệt nhau, bèn quyết định hôm nay sẽ đưa con mình đến nhà họ Trình.

Sau khi dỗ cho đứa bé nhặt về ngủ say, Tô Ninh Kiều bế con mình đến tập đoàn Trình Thị. Bà nói với nhân viên lễ tân của công ty mục đích mình đến đây, thế là chẳng mấy chốc mà vợ chồng nhà họ Trình đã mừng rỡ chạy đến.

Vén áo của đứa bé lên, quả nhiên vợ chồng nhà họ Trình nhìn thấy vết bớt hình con bướm trên eo đứa bé.

“Cảm ơn cô, thật sự rất cảm ơn cô…” Bà chủ của tập đoàn Trình Thị và cũng là mẹ của Trình Nam Quyền năm lấy tay Tô Ninh Kiều cảm ơn rối rít. Cuối cùng cũng tìm thấy con gái rồi, đúng là ông trời phù hộ!

Tô Ninh Kiều lúng túng nói: ‘Không có gì, tôi cũng chỉ tình cờ nhìn thấy thôi.”

Ba mẹ của Trình Nam Quyền khăng khăng muốn đưa cho Tô Ninh Kiều một số tiên lớn, xem như là lời cảm ơn, nhưng làm sao Tô Ninh Kiều dám nhận? Thấy bà liên tục từ chối, ba mẹ Trình Nam Quyền cũng không cố chấp nữa, chỉ nghĩ mình gặp được người tốt thôi.

Khi về đến nhà, Tô Ninh Kiều nằm trên giường bật khóc, bà không biết đến bao.

giờ mình mới gặp được con gái nữa. Tô Ninh Kiều thầm tự nhủ với lòng: ‘Mình không hối hận, mình không được hối hận.

Mình quyết định như vậy là đúng đắn. Mình phải để con bé có một cuộc sống tốt…

Cuối cùng cũng kể hết đầu đuôi mọi chuyện, Tô Ninh Kiều vừa khóc vừa nói với Tô Thư Nghi: “Thư Nghi à, tất cả đều là lỗi của mẹ, tại mẹ quá ích kỷ, mẹ để con sống cuộc sống vất vả suốt bao năm qua, con tha thứ cho mẹ được không?”

Nghe xong lời kể của Tô Ninh Kiều, Tô Thư Nghỉ như người mất hồn một lúc lâu. Thì ra suy đoán trước đó của mình là đúng, Trình Nam Quyền thật sự là anh trai của mình, cô là con gái nhà họ Trình, còn Trình Thu Uyển mới là con của Tô Ninh Kiều và Lâm Kim Minh.

Chẳng trách mà kết quả xét nghiệm cho thấy cô không phải là con gái của Lâm Kim Minh, chẳng trách tủy của cô không tương thích với Tô Ninh Kiều, chẳng trách Tô Ninh Kiều không chịu nói ra tung tích của con gái mình. Bây giờ cô đã hiểu ra tất cả mọi chuyện rồi.

Tô Thư Nghỉ không biết trong lòng mình đang có cảm xúc gì, không biết mình muốn khóc hay là muốn cười nữa. Thì ra những điều bao năm qua cô tưởng là đúng đều là sai, thì ra ngay từ nhỏ số phận của cô đã bất hạnh như vậy.

Tô Thư Nghỉ cảm thấy trong phút chốc đầu óc mình rối như tơ vò. Cô là ai? Cô nên đi đâu bây giờ? Tại sao lúc này cô lại thấy mình không phải con gái nhà họ Trình, cũng chẳng phải con gái của Tô Ninh Kiều?

Sau này rốt cuộc cô nên làm gì đây?

Thấy Tô Thư Nghi trong tình trạng mặt mày tái nhọt, thân thờ nhìn phía trước, không nói một lời, Tô Ninh Kiều tưởng rằng cô không chịu tha thứ cho mình: “Thư Nghi, mẹ sai rồi, con nói gì đi được không?

Mẹ có lỗi với con, con cứ đánh mẹ đi.” Nói rồi, Tô Ninh Kiều túm lấy tay cô đánh vào người mình.

Giật mình vì hành động đột ngột của bà, Tô Thư Nghi lấy lại bình tĩnh, vội giữ lấy tay bà: “Mẹ đang làm gì thết”

“Là lỗi của mẹ, mẹ không xứng đáng được con gọi là mẹ. Thư Nghĩ à, mẹ xin lỗi con, xin lỗi con, xin lỗi con…

Thấy Tô Ninh Kiều khóc lóc nói xin lỗi mình, Tô Thư Nghĩ rất không đành lòng.