Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 637




CHƯƠNG 637

“Đợi đã.’ Thấy Cố Thành Vũ muốn rời đi Cố . Mặc Ngôn mở miệng nói: “Anh cả à, vừa rồi không phải anh nói nếu như phạm sai lầm thì không có tư cách quản lý cổ phần của tập đoàn Cố Thị sao? Vậy thì bây giờ anh cả quản lý công ty xảy ra chuyện lớn như vậy, có phải anh cũng phải giao cổ phần của tập đoàn Gố Thị ra đúng không?”

“Cố Mặc Ngôn cậu!…’ Cố Thành Vũ chỉ vào Cố Mặc Ngôn nhưng lại không nói ra được câu phản bác nào, nếu như bây giờ ông ta cứ cắn mãi chuyện Cố Mặc Ngôn làm lộ thông tin của khách hàng thì e đến cuối cùng cũng lôi mình xuống nước theo.

Nhớ lại những lời lúc nấy mình nói, Cố Thành Vũ cảm thấy mặt của mình nóng ran, đồng thời càng thêm oán hận Cố Mặc Ngôn.

Ông ta không tin mọi chuyện lại trùng hợp đến vậy, ông ta vừa triệu tập người trong hội đồng quản trị làm khó dễ Cố Mặc Ngôn thì trên mạng đã xuất hiện thông tin bất lợi cho mình. Ông ta dám khẳng định chuyện này chắc chăn liên quan đến Cố Mặc Ngôn!

Chỉ là cho dù không cam tâm đến mấy thì bây giờ ông ta cũng chỉ có thể tha cho Cố Mặc Ngôn thôi.

“Được rồi!” Ông cụ Cố hét lớn lên: “Đã là lúc nào rồi mà hai đứa còn có tâm tư ở đây tranh luận vấn đề này, điều quan trọng nhất bây giờ là nghĩ các đè các tin tức trên mạng xuống!”

“Cháu biết rồi thưa ông, bây giờ cháu sẽ làm ngay.” Cố Thành Vũ trừng mắt với Cố Mặc Ngôn, bước nhanh ra khỏi phòng họp.

Nhìn thấy Cố Thành Vũ rời đi, các thành viên hội đồng quản trị còn lại cũng mất đi chỗ dựa, lúc này họ chắc chắn không thể đánh hạ Cố Mặc Ngôn được nữa.

Nghĩ đến ban nấy vừa mới chất vấn Cố Mặc Ngôn, tất cả mọi người đều nín thở, vô cùng hồi hộp.

“Tan họp, mọi người trở về đi.” Nhìn thấy mọi người ở đây đều không còn việc gì nữa, ông cụ Cố xua tay nói.

Thấy cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, mọi người nhanh chóng đứng dậy rời khỏi phòng họp.

“Ông nội, nếu không có chuyện gì nữa thì cháu đi trước đây, công ty bên kia còn có rất nhiều việc chờ cháu xử lý” Thấy mọi người đã lục tục rời đi, Cố Mặc Ngôn cũng lên tiếng chào tạm biệt ông cụ Cố.

“Cháu đợi một chút.’ Ông cụ Cố giữ Cố Mặc Ngôn lại: ‘Ông có chuyện muốn nói với cháu.”

“Vâng ạ.’ Cố Mặc Ngôn có hơi thắc mắc, không biết ông nội định nói gì với mình.

Gọi người vấn luôn đợi ở bên ngoài phòng họp là Dương Tùng Đức, Cố Mặc Ngôn đi theo ông cụ Cố đến văn phòng của ông cụ.

“Ông nội, có chuyện gì vậy ông?” Sau khi ngồi xuống sô pha, Cố Mặc Ngôn mở miệng hỏi.

“Ông nghe nói rằng vào khoảng thời gian trước Tô Thư Nghi đã bị bắt cóc, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?” Sắc mặt ông cụ Cố nghiêm túc: “Bây giờ Tô Thư Nghi thế nào rồi?”

Nghe thấy ông nội muốn hỏi chuyện này, Cố Mặc Ngôn lập tức tái mặt, anh dừng một chút rồi mới nói: “Ông đừng lo, hiện giờ Thư Nghi đã không sao rồi.”

“Đã tra ra ai làm chưa?” Dám bắt cóc cháu dâu của ông cụ, không coi nhà họ Gố ra gì rồi phải không?

Cố Mặc Ngôn không trả lời câu hỏi của ông cụ Gố, miệng anh mím thành một đường thẳng, trong mắt anh ánh lên sự hận thù.

Ông cụ Gố đã nhìn Cố Mặc Ngôn trưởng thành nên lúc này đương nhiên là biết biết biểu tình này của anh đã nói lên rằng anh đã tìm ra kẻ bắt cóc Tô Thư Nghi rồi.

“Rốt cuộc là ai?” Ông cụ rất tức giận, chắc chắn ông sẽ không bỏ qua cho người này!

“Ông nội, ông đừng hỏi nữa, dù sao thì bây giờ Thư Nghỉ đã lành lặn quay về rồi.’ Cố Mặc Ngôn không muốn nói với ông cụ Cố răng chuyện này là do Cố Thành Vũ làm, ông nội cũng đã già rồi, anh không muốn ông cụ vì chuyện tranh đấu của hai anh em họ mà đau lòng.