Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 608




CHƯƠNG 608

Cô ấy nhanh chóng đăng nội dung giống nhau lên Zalo và Facebook: “Tổng giám đốc Cố đang vội tìm trợ lý Dương Tùng Đức, mọi người ai nhìn thấy thì xin hãy nhanh chóng thông báo cho trợ lý Dương đến văn phòng tổng giám đốc nhé.

“Xong rồi.” Thư ký La vui vẻ trở lại bàn làm việc ngồi xuống. Bất cứ lúc nào, ở đâu, lực lượng quần chúng nhân dân đều rất ví đại, cô ấy tin rằng trợ lý Dương sẽ sớm đến thôi.

Quả thật sự vậy, chỉ khoảng mười lăm phút sau, Dương Tùng Đức đã thở hổn hển chạy đến, thư ký La chỉ chỉ cửa văn phòng ra hiệu cho anh ta.

Dương Tùng Đức mỉm cười với thư ký La rồi đứng ở cửa hít thở bình phục lại hô hấp một lúc, sau đó mới bước vào tìm Cố Mặc Ngôn.

“Cậu Gố, anh tìm tôi ạ.”

“Ừ, sao không bắt điện thoại.” Cố Mặc Ngôn có chút không vui hỏi.

“Xin lôi cậu Cố, không biết điện thoại của tôi bị mất lúc nào nữa. Tôi vừa mua một cái nhưng điện thoại vân chưa làm xong thẻ sim. Tôi chắc chăn chuyện hôm nay sẽ không bao giờ xảy ra nữa.”

“Ừ” Nghe thấy nguyên nhân, sắc mặt Cố Mặc Ngôn hòa hoãn hơn một ít: ‘Lần trước tôi có kêu cậu sắp xếp lại thông tin khách hàng đưa cho tôi, bây giờ tôi cần dùng gấp.’ “Vâng, cậu Cố, xin chờ một lát.” Nói xong Dương Tùng Đức đi đến trước bàn làm việc của mình.

“Cốc, cốc, cốc.” Có tiếng gõ cửa từ bên ngoài truyền đến.

“Có chuyện gì vậy?” Cố Mặc Ngôn đang tập trung xem hồ sơ kế hoạch, đầu không thèm ngẩng lên mà hỏi.

“Tổng giám đốc, anh Cố Thành Vũ muốn gặp anh.” Thư ký La trả lời.

Bàn tay đang lật hồ sơ kế hoạch dừng lại một chốc, vì Cố Thành Vũ rất hiếm khi chủ động đến tìm anh nên trong lòng Cố Mặc Ngôn hơi ngờ vực.

“Cho anh ta vào.”

“Vâng.’ Thư ký La trả lời rồi rời đi.

Một lúc sau, Cố Thành Vũ xuất hiện ở cửa văn phòng tổng giám đốc.

“Văn phòng của cậu trang trí đẹp đấy.” Cố Thành Vũ vừa vào cửa đã giở giọng ngoa ngoät, bắt đầu đi qua đi lại ngắm nghía.

“Anh đến tìm tôi làm gì?” Cố Mặc Ngôn không muốn phí lời khách sáo với ông ta, bèn dứt khoát hỏi thẳng.

Sau khi dạo qua một vòng, Cố Thành Vũ ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Cố Mặc Ngôn, bắt chéo chân lên như thể ông ta mới là chủ nhân của văn phòng này: “Cậu đang nói gì vậy, không có việc gì thì người làm anh trai như tôi không thể đến thăm cậu sao?”

Không hiểu Cố Thành Vũ tới thăm vì cái gì, Cố Mặc Ngôn khoanh tay trước ngực, hơi nheo mắt nhìn Cố Thành Vũ.

Cố Thành Vũ bị Cố Mặc Ngôn nhìn tới mức có phần không thoải mái, ông ta giả vờ tức giận hỏi: ‘Cậu thế này là không chào đón tôi ư?”

“Rốt cuộc có chuyện gì?” Cố Mặc Ngôn không kiên nhân lặp lại lần nữa: “Tôi không có thời gian tiếp đãi anh, không có chuyện gì thì mời tự nhiên.”

Cố Thành Vũ bị giọng điệu của Cố Mặc Ngôn chọc cho tức giận, bèn đứng dậy quát: ‘Cố Mặc Ngôn, dù sao thì tôi cũng là anh trai của cậu, chẳng lẽ cậu tiếp đãi tôi như thế này sao?”

“Dương Tùng Đức, tiễn khách.” Không muốn dây dưa với Cố Thành Vũ nữa, Cố Mặc Ngôn dứt khoát bảo Dương Tùng Đức tiên người.

“Vâng.” Dương Tùng Đức không hài lòng với thái độ và hành vi vừa rồi của Cố Thành Vũ, nhưng ngặt nỗi ông ta là anh cả của Cố Mặc Ngôn và là người đứng đầu tập đoàn Cố Thị nên anh ta mới không bước lên ngăn cản. Bây giờ Cố Mặc Ngôn đã lên tiếng thì đương nhiên anh ta phải bước lên trước ngay lập tức: ‘Anh Cố, mời đi lối này.