Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 603




CHƯƠNG 603

“Bây giờ cô cứ yên tâm hưởng thụ đi, yên tâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm quay lại quá trình này cho cô.” Nói xong, Trình Thu Uyển không để ý đến Tô Thư Nghỉ nữa, cô ta lùi lại mấy bước, sau đó vẫy tay với mấy tên ăn xin kia: ‘Hôm nay cô ta là của các anh, đừng để tôi thất vọng.”

Mấy tên ăn xin đó vừa thấy Tô Thư Nghi thì đã không thể chờ được nữa, vốn bọn họ nghĩ cô chỉ là một người chẳng ra làm sao, không ngờ cô lại là một cô gái xinh đẹp.

Đây đúng là cái bánh từ trên trời rơi xuống, không chỉ lấy được tiền mà còn có thể ngủ với một cô gái xinh đẹp như vậy. Ngày hôm nay ông trời thật đúng là quá tốt với bọn họ.

Xoa xoa tay, bốn người cười ha ha với nhau rồi đi về phía Tô Thư Nghi.

Nhìn thấy bốn người đó nở nụ cười dâm loạn đi về phía mình, để lộ ra hàm răng ố vàng, Tô Thư Nghi kinh hãi xe dịch ra sau: ““Cút đi, các người đừng tới đây! Biến đi!”

Mở máy quay, nhắm vào năm người, Trình Thu Uyển nói với mấy tên ăn xin: ‘Nếu hình ảnh hôm nay quay được khiến tôi vừa ý, tôi sẽ tăng giá gấp đôi cho các anh, để các anh không cần lo cơm áo gạo tiền, không bao giờ phải đi ăn xin trên đường nữa”

Nghe được những lời của Trình Thu Uyến, bốn tên đó càng phấn khích hơn, họ tiến lên vây kín Tô Thư Nghỉ, một trong số chúng thậm chí còn chạm vào mặt Tô Thư Nghỉ, gã lập tức càng thêm hưng phấn, thèm sắp rỏ cả dãi: “Đúng là da mỏng thịt mềm, hôm nay anh em vớ bở rồi!”

“Ha ha, chúng ta cùng lên đi, hay là ai lên trước?” Một tên trong số đó thô bỉ đề nghị.

“Cùng nhau đi, anh em coi như có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chia, ha ha.”

“Xem cái tiếng thút thít đáng thương này, bà nó, đúng là khiến lòng người ngứa ngáy”

“Ngứa thì lên đi.” Một tên đột nhiên kéo tay Tô Thư Nghi, định cởi áo ngoài của cô ra.

Thấy gã bắt đầu hành động, mấy tên khác cũng tiến lên cởi quần áo của Tô Thư Nghi.

“Không được, các người cút đi!” Nhìn bốn người đàn ông đang giở trò với mình, Tô Thư Nghỉ vô cùng buồn nôn, không nhịn được mà nôn khan, hét lớn: “Cút đi, đừng động vào tôi!”

“Trình Thu Uyển, tôi hận cô, bảo bọn họ tránh ra! Cút đi!” Tô Thư Nghỉ sợ hãi hét lên, giọng cô khàn cả đi, cố gắng hết sức để chống cự nhưng vô ích.

“Hà hà.” Không quan tâm Tô Thư Nghi kêu gào, đám ăn mày không chờ nổi nữa, tiếp tục cởi quần áo của Tô Thư Nghi: ‘Kêu đi, kêu nữa đi, đã nhiều năm rồi anh em tôi không chạm vào phụ nữ, vừa tới đã cháy thế này, kích thích thật đấy! Bọn này thích lắm!”

“Biến đi, lũ khốn nạn! Đừng chạm vào tôi!”

Tô Thư Nghỉ cố gắng vùng vây, nhưng tay chân cô bị trói thì sao đấu lại được bốn người đàn ông, áo ngoài của Tô Thư Nghỉ nhanh chóng bị cởi ra.

Nhìn thấy dáng người mảnh dẻ chỉ mặc áo lót của Tô Thư Nghi, ánh mắt mấy tên kia càng thêm nóng bỏng, không kìm được mà nuốt nước miếng.

“Em xinh tươi, đừng kêu nữa, ở nơi hoang vu này sẽ chẳng có ai nghe thấy đâu.”

Một kẻ trong đó nói xong muốn giơ tay sờ soạng Tô Thư Nghi.

“Đúng đấy, ngoan một tí, lát nữa các anh sẽ cho em dễ chịu hơn.” Một kẻ khác cũng thô bỉ hùa theo, khóe miệng sắp chảy nước miếng ròng ròng.

Mẹ kiếp, nhiều năm như vậy phải đi xin ăn kiếm sống, cơm ăn áo mặc còn không đảm bảo, càng đừng nói đến đi hỏi vợ.

Không ngờ hôm nay lại gặp được một cô em xinh đẹp như vậy, có chết cũng đáng.