Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 587




CHƯƠNG 587

Nghe Cố Mặc Ngôn nói, Tô Thư Nghi năm chặt đôi đũa trong tay. Lại là Trình Thu Uyển, Cố Mặc Ngôn còn phải làm việc với Trình Thu Uyển nữa à?

Có thể Cố Mặc Ngồn coi Trình Thu Uyển như một đối tác làm việc và một người bạn bình thường, nhưng chắc chắn Trình Thu Uyển không nghĩ như vậy. Nhớ lại những gì Trình Thu Uyển nói khi cô ta đến tìm cô ngày hôm nay, Tô Thư Nghi không muốn Cố Mặc Ngôn gặp lại cô ta.

Nhưng kể cả khi cô nói với Cố Mặc Ngôn thì e rằng anh cũng sẽ không tin cô. Hơn nữa, cô và Cố Mặc Ngôn đã cãi nhau quá nhiều lần vì Trình Thu Uyển trong những ngày này, và cô cũng không muốn lại cãi nhau về cùng một vấn đề vào lúc này.

“Ừm, em biết rồi” Tô Thư Nghỉ cúi đầu và trả lời.

“Thư Nghi, em hãy tin anh.” Nghĩ rằng Tô Thư Nghi vấn còn nghi ngờ về mối quan hệ của mình với Trình Thu Uyển, Cố Mặc Ngôn vươn tay ra và nâng cằm Tô Thư Nghi lên, nhìn vào mắt cô rồi nói: ‘Bây giờ anh và Trình Thu Uyển là mối quan hệ công việc, chúng ta…

“Em biết.” Tô Thư Nghỉ ngắt lời Cố Mặc Ngôn, không muốn tiếp tục nói về Trình Thu Uyển.

Cố Mặc Ngôn cũng hiểu ý của Tô Thư Nghi, anh ngừng nói về Trình Thu Uyển, và bàn ăn lại bắt đầu rơi vào sự im lặng.

Một lúc sau, Tô Thư Nghi lại hỏi: “Đám tang của Lâm Bảo Châu sắp bắt đầu, anh có thể đưa Khương Dĩ Mai trở lại không?”

“Em bằng lòng tha thứ cho chuyện năm đó bà ta đã làm với em sao?” Cố Mặc Ngôn lại không muốn bỏ qua cho Khương Dĩ Mai dễ dàng như thế.

“Dù gì thì Lâm Bảo Châu cũng mất rồi, cái này cũng coi như là trừng phạt lớn nhất với bà ta.” Tô Thư Nghi không muốn để một người mẹ như Khương Dĩ Mai đến cả tang lễ của con gái mình cũng không thể tham gia, như vậy quá tàn nhân.

“Được, nếu em muốn cho bà ta về thì anh sẽ sắp xếp.”

“Ừ” Tô Thư Nghi lên tiếng rồi tiếp tục ăn cơm, không nói gì nữa.

Nhìn thấy Tô Thư Nghi không muốn để ý đến mình lắm, trong lòng Cố Mặc Ngôn cũng thở dài, xem ra muốn Tô Thư Nghi quay lại trạng thái hai người sống chung lúc trước thì vẫn còn một đoạn đường rất dài phải đi.

Đến cuối tuần, Dương Tùng Đức đưa Tô Thư Nghi đến lễ tang của Lâm Bảo Châu.

Rốt cuộc Tô Thư Nghi không đi một mình, mà gọi cả Tô Ninh Kiều đi cùng cô.

Sau khi bước vào hội trường, Tô Thư Nghi liếc mắt một cái đã nhìn thấy Lâm Kim Minh.

Lúc này Lâm Kim Minh đang đưa lưng về phía cô và đứng trước di ảnh của Lâm Bảo Châu, phần lưng hơi khom xuống, trên người không còn khí phách hăng hái như trước nữa, kể từ lần trước gặp nhau thì dường như ông ta đã già đi cả chục tuổi.

Nhìn bóng dáng Lâm Kim Minh, trong lòng Tô Thư Nghi hơi chua xót. Tuy từ khi cô còn nhỏ Lâm Kim Minh không làm tròn trách nhiệm của người ba, nhưng dù sao ông ta cũng là người thân ruột thịt của cô, bây giờ thấy ông ta già nua suy sụp, trong lòng Tô Thư Nghi cũng rất khó chịu.

Tô Ninh Kiều không muốn gặp lại Lâm Kim Minh, thế nên một mình Tô Thư Nghi đi lên phía trên.

“Ba.” Đi đến phía sau Lâm Kim Minh, Tô Thư Nghi nhẹ nhàng gọi ông ta một tiếng.

Quay đầu nhìn thấy Tô Thư Nghi phía sau, cảm xúc của Lâm Kim Minh hơi phức tạp. Hiện giờ tập đoàn Lâm thị đóng cửa, Khương Dĩ Mai đang ở nước ngoài, ông ta lại phải kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, tuy tất cả có thể nói là do mẹ con Khương Dĩ Mai gieo nhân nào gặt quả ấy nhưng kiểu gì cũng có liên quan đến Cố Mặc Ngôn. Bây giờ thấy Tô Thư Nghi đến tham gia tang lẽ của Lâm Bảo Châu, trong lòng ông ta đầy áp suy tư.