Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 463




CHƯƠNG 463

Trái tim Cố Mặc Ngôn cũng bình tĩnh lại thật, ngây ngốc nhìn bóng dáng đỏ rực của cô bé bận rộn vòng vo trước mặt mình.

Dù Cố Mặc Ngôn đã không uống nước rất lâu, xuất hiện trạng thái mất nước nhẹ, nhưng với một cô bé tầm tuổi anh, sức nặng của anh cũng không phải dễ gánh vác.

Cô nhóc có vẻ hơi cố hết sức, thất tha thất thểu cõng Cố Mặc Ngôn lên.

Sức nặng dồn xuống suýt nữa khiến cả hai ngã nhào xuống đất, cô nhóc ổn định bước chân, chậm rãi đi về phía trước.

Đoạn đường này rất dài, Cố Mặc Ngôn suýt nữa cho rằng nó không có điểm cuối.

Cậu vẫn luôn cảm thấy mình sẽ chết tại đây, nhưng mỗi lần cậu chật vật muốn nhắm mắt lại thì cô nhóc đang kéo lê gánh nặng vô cùng lớn kia lại ríu rít không ngừng bên tai.

“Này, anh đừng ngủ đấy, em… em kể chuyện cho anh nghe nhé? Hoặc là em hát cho anh nghe?”

“Có một cô gái nhỏ hơi bướng bỉnh, còn hơi kiêu ngạo nữa…

l “Em ồn quá.’ Cố Mặc Ngôn không thể nhịn thêm được nữa, thều thào nói.

Nhưng cô nhóc cứ như miễn dịch với lời quở trách của Cố Mặc Ngôn, vui sướng chọc cho Cố Mặc Ngôn vui vẻ, không cho cậu ngủ, sợ cậu nhắm mắt lại là không dậy nổi nữa.

Thấy cô gái nhỏ ríu rít, tuy ngoài miệng Cố Mặc Ngôn ghét bỏ, nhưng lại thầm nghĩ chờ khi nào tìm được ông nội thì nhất định phải giữ cô nhóc này lại. Nếu cô nhóc rời đi, vậy có tìm khắp trời Nam bể Bắc cũng phải tìm cho bằng được.

Cậu phải báo đáp cô bé.

“Em tên gì?” Cố Mặc Ngôn bỗng đặt câu hỏi.

“Em à?” Cô nhóc quay đầu nhìn Cố Mặc Ngôn, vừa định lên tiếng thì bỗng… trước mặt bọn họ có đèn xe.

Cô nhóc lập tức hưng phấn.

“Có xe! Có xe! Tốt quá rồi! Anh được cứu rồi!”

Sau đó, bởi vì quá suy yếu, ký ức của Cố Mặc Ngôn cũng rất mờ nhạt.

Nhưng cậu biết, chiếc xe kia đưa cậu tới bệnh viện. Lúc thiếu niên tỉnh lại, ông nội cảm ơn lái xe rất nồng hậu, mà khi cậu hỏi tới cô nhóc cõng mình, tài xế nói cô nhóc kia vội vàng muốn về nhà nên chờ sau khi đưa cậu đến viện đã lập tức rời đi rồi.

Từ đó về sau, Cố Mặc Ngôn cũng không tìm thấy cô bé đó nữa.

Trong biệt thự, Cố Mặc Ngôn ngồi trên ban công, nhớ lại chuyện xảy ra mười năm trước.

Mãi tới khi tin nhắn của Dương Tùng Đức cắt ngang suy nghĩ của anh, nói đã chuyển tiền tới tài khoản của Lâm Bảo Châu.

Nghĩ đến Lâm Bảo Châu, Cố Mặc Ngôn bông không có hứng thú nhớ lại nữa.

Mười năm này, đêm nào anh cũng mơ thấy ác mộng, mơ đến cảnh mình bị bắt cóc mười năm trước.

Cảm giác tuyệt vọng và sợ hãi đó cứ như đâm chồi, nảy mầm trong lòng anh, không cách nào nhổ ra.

Nhưng mỗi lần rơi vào đêm tối mờ mịt nhất, anh đều nghe thấy giọng nói non nớt kia…

“Tỉnh lại đi… anh mau tỉnh lại.”

Suốt mười năm, việc tìm kiếm cô nhóc kia đã trở thành thói quen của anh, thậm chí còn cố chấp hơn việc tìm kiếm kẻ chủ mưu năm đó. Chính anh cũng không biết sự cố chấp này của mình là vì muốn báo ân hay vì gì khác.

Anh chỉ biết, trong vô số cơn ác mộng, cô nhóc kia như thành hi vọng duy nhất của anh, như một tia sáng trong đêm tối, có ý nghĩa đặc biệt với anh.

Nhưng hôm nay, mọi ý nghĩa này đều hóa thành châm chọc.