Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 37




CHƯƠNG 37

Cả người Tô Thư Nghi run lên, nhìn về phía Cố Gia Huy với vẻ kinh hãi.

Cố Gia Huy cũng nhìn cô, nhưng trong mắt lại tràn đầy vẻ xem thường.

Cố Gia Huy đã biết chuyện Tô Thư Nghi là con gái riêng của nhà họ Lâm từ lúc hai người quen nhau. Lúc biết được, anh ta quả thật cũng có chút để ý. Dù sao chuyện này cũng có nghĩa là mẹ của Tô Thư Nghi là người thứ ba phá hoại hạnh phúc gia đình người khác.

Nhưng Cố Gia Huy khi đó một mực cho rằng tuy Tô Thư Nghi có một người mẹ không trong sạch nhưng bản thân cô nhất định sẽ không giống như vậy.

Nhưng sau này anh ta mới biết, Tô Thư Nghi và bà mẹ không biết xấu hổ của mình là cùng một loại người.

Cho nên sau này anh ta càng chán ghét thân phận con gái riêng của Tô Thư Nghi hơn. Lúc nói ra lời cay nghiệt như vậy, thay vì nói là trút giận thay Lâm Bảo Châu thì chẳng bằng nói là tức giận về sự ngu ngốc trước đây của bản thân thì đúng hơn.

Nhưng rất rõ ràng, người khác sẽ không biết được suy nghĩ của anh ta.

Nghe thấy Cố Gia Huy vì mình mà nói với Tô Thư Nghi như vậy, ban đầu Lâm Bảo Châu cũng kinh ngạc, nhưng sau đó nhanh chóng lộ ra vẻ cảm động và đắc ý: “Gia Huy…”

Còn Lâm Kim Minh tuy là trưởng bối nhưng địa vị nhà họ Cố rành rành ra đó, ông ta vẫn bị Cố Gia Huy trách móc đến trắng bệch cả mặt, thấp giọng nói: “Ngại quá, cậu Cố, để cậu chê cười rồi.”

Tô Thư Nghi vốn dĩ đang sững sờ tới thừ người lúc này mới kịp phản ứng lại, tức giận trừng mắt với Lâm Kim Minh!

“Ba! Ba có ý gì đây hả! Người khác không biết rõ chuyện, nhưng chẳng lẽ đến ba cũng không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hay sao! Năm đó rõ ràng là mẹ…”

Tô Thư Nghi còn chưa nói xong, Lâm Kim Minh đã tức giận trừng mắt nhìn cô, lớn tiếng quát: “Tô Thư Nghi! Mày câm miệng ngay! Mày nhớ cho rõ đây, mày họ Tô, không phải họ Lâm! Cho nên đừng có mà vênh váo ở nhà họ Lâm này.”

Mày họ Tô, không phải họ Lâm.

Lời nói của Lâm Kim Minh như một con dao sắc bén đâm mạnh vào tim Tô Thư Nghi.

Phút chốc, những lời biện bạch đến bên miệng đều trở nên bất lực.

Cô đột nhiên cảm thấy không còn hy vọng gì nữa, thực sự chẳng có chút ý nghĩa nào.

Tô Thư Nghi không muốn phản bác thêm gì nữa, cũng không muốn giải thích gì cả. Bởi vì cô biết, đối với người trước nay đều chưa từng tin tưởng mình thì dù giải thích nhiều thế nào cùng đều là sai.

“Xin lỗi.”

Cô xin lỗi một cách vô cảm, trong giọng nói hoàn toàn không có chút hối lỗi nào.

Đối với lời xin lỗi không chút chân thành đó của cô, sắc mặt lạnh lùng của Cố Gia Huy càng tệ hơn. Anh ta vừa định lên tiếng nói gì đó nhưng đã bị Lâm Bảo Châu đứng bên cạnh kéo tay áo lại, tội nghiệp đáng thương nói: “Gia Huy, thôi bỏ đi, chị cũng đã xin lỗi rồi, anh đừng so đo với chị nữa.”

Phải công nhận Lâm Bảo Châu thật sự quá hiểu đàn ông.

Tuy cô ta thật sự rất ghét Tô Thư Nghi, nhưng cô ta biết cho dù thế nào thì Tô Thư Nghi cũng là mối tình đầu của Cố Gia Huy, hơn nữa cũng không có người đàn ông nào thích kiểu phụ nữ quá hùng hổ dọa người, bọn họ đều thích người hiểu chuyện hào phóng, bởi vậy những lời này của cô ta càng trông có vẻ càng dịu dàng chu đáo, làm nổi bật sự không biết điều của Tô Thư Nghi.

Sao Tô Thư Nghi lại không rõ được chứ, cô chỉ cảm thấy trong ngực nghèn nghẹn, cuối cùng thật sự không kìm được, khẽ ho khan một tiếng.