Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 349




Chương 349

Vậy nên từ nhỏ Tô Thư Nghỉ đã rất mạnh mếẽ. Tuy vóc dáng mảnh mai yếu đuối nhưng ý chí của cô rất kiên cường, không muốn dựa dẫm vào bất cứ ai.

Nhưng Tô Ninh Kiều không thể ngờ rằng Khương Dĩ Mai chỉ giả vờ giả vịt thôi, lần nào đi du lịch cũng đều đối xử quá đáng với Tô Thư Nghĩ, dẫn cô theo nhưng lại không cho cô chơi.

Khương Dĩ Mai mua một que kem cho Lâm Bảo Châu nhưng lại nói với Tô Thư Nghi thế này: “Mày đi lấy ô trong túi ra đây che cho Bảo Châu đi, nhìn cục cưng nhà tao cháy năng rồi đây này.”

Tô Thư Nghi không muốn đi.

Khương Dĩ Mai lại nói: “Có cô chị nào như mày không? Em gái nóng, che ô cho em có xíu mà mặt nhăn mày nhó, cái thứ mất dạy!”

Tô Thư Nghi bị mắng một trận xối xả. Lần nào cô cũng phải đi kè kè theo họ giống như người hầu vậy, một mình ngồi nhìn Lâm Bảo Châu chơi đùa vui vẻ.

Khương Dĩ Mai vẫn còn ở đó miệng mồm oang oang.

“Xem xem cô nói gì kìa. Tô Thư Nghị, chúng tôi đối xử với cô đâu đến nỗi nào, vậy mà cô lại đền ơn nhà họ Lâm chúng tôi như thế sao? Lòng dạ cô bị chó tha rồi àI Còn nữa, học phí họ đại học của cô cũng do nhà họ Lâm chúng tôi chỉ trả đấy! Nếu không thì làm sao cô có được ngày hôm nay? Làm người không nên lấy oán trả ơn, đúng chứ…”

Lâm Kim Minh chêm vào: “Thư Nghi, con đừng ngang ngược như thế, nhìn nhà họ Lâm sụp đổ, ba sẽ nhảy lầu cho con xeml”

Tô Thư Nghi rất hối hận vì bao năm qua đã luôn nhận tiên chu cấp của nhà họ Lâm, nếu không giúp họ thoát khỏi tình cảnh khó khăn này thì chắc cô sẽ thành người ăn cháo đái bát mất.

Tô Thư Nghi đang khó chịu trong lòng thì bỗng dưng cả nhà Khương Dĩ Mai im bặt, ngơ ngác nhìn về phía sau lưng cô.

Tô Thư Nghỉ quay đầu nhìn lại, thì ra là Cố Mặc Ngôn đã đẩy xe lăn đi vào.

Mặc dù Cố Mặc Ngôn ngồi xe lăn nhưng vân chẳng ảnh hưởng gì đến khí chất lạnh lùng nghiêm nghị của anh, thậm chí còn trở thành một sự kết hợp hài hòa với thân phận.

Ở bất cứ nơi đâu khí chất của Cố Mặc Ngôn cũng đều lấn át người khác.

Cố Mặc Ngôn nhìn mọi người một lượt, bao gồm cả Tô Thư Nghi đang ửng đỏ vành mắt.

Khương Dĩ Mai và Lâm Kim Minh đưa mắt nhìn nhau, định lên tiếng nhưng lại bị khí thế của Cố Mặc Ngôn làm cho sợ đến mức chỉ biết ấp a ấp úng.

Lâm Kim Minh nói: “Cố… Cố tổng? Mời vào, mời vào, ngồi đi…”

Khương Dĩ Mai là người khéo ăn khéo nói hơn, bà ta mỉm cười đon đả: ‘Ây da, Cố tổng đấy ư, người nhà với nhau cả, cậu đừng khách sáo. Chúng tôi còn đang trò chuyện với Thư Nghi thì cậu vào đấy, ha ha.”

Cố Mặc Ngôn đích thân đến nhà họ Lâm!

Lâm Kim Minh không biết anh ta tới đây với mục đích gì, có phải muốn sáp nhập nhà họ Lâm vào tập đoàn Ngôn Diệu không đây, hay là muốn giao dịch gì với ông ta?

Khương Dĩ Mai thấy Lâm Kim Minh chỉ nhìn Cố Mặc Ngôn mà không nói gì, vội vàng lấy cùi chỏ huých huých ông ta.

Bấy giờ Lâm Kim Minh mới phản ứng lại, bèn nói: “Ồ, phải đó, mới vừa rồi chúng tôi đang kể chuyện Thư Nghỉ hồi nhỏ, con bé hay khiến chúng tôi phải lo lắng lắm, haiz, nhưng dù sao cũng là ruột thịt… ‘ Lâm Kim Minh còn chưa nói hết đã bị Cố Mặc Ngôn lạnh lùng ngắt lời.

“Những gì mấy người vừa nói tôi đều nghe thấy cả rồi.”