Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 332




Chương 332

Bị người ta chụp lén rồi! Không xong, mọi chuyện sắp bị bại lộ.

Cô vân chưa muốn bị người ta phát hiện mình là mợ Cố nhanh như vậy, có thể bớt được phiền phức nào thì hay cái đó. Cô không muốn bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ sau lưng.

“Không, không, không, chị không muốn xeml” Tô Thư Nghi lập tức trở nên căng thắng, nếu cô bị họ nhận ra thì phải làm Sao, giải thích thế nào đây? Liệu mọi người sẽ xa lánh cô chỉ bởi cô là mợ Cố không?

Hiểu Khiết nói: “Chị sợ gì chứ, con dâu xấu thế nào mà chả phải gặp mẹ chồng! Chị mau tới đây đi!”

Con dâu xấu thế nào mà chả phải gặp mẹ chồng à? Lễ nào họ đã…

Bức ảnh đáng ghét, tên chụp trộm đáng giận! Trong lòng Tô Thư Nghi gõ như trống bỏi, thôi xong rồi, xong thật rồi, liệu cô có bị họ nhận ra không? Làm thế nào bây giờ, cô có cần chạy trốn không nhỉ?

Nhiếp ảnh gia Lý Nam cất tiếng cảm thán: “Ôi trời, ai chụp thế này? Có chút tố chất kính nghiệp nào không thế? Mờ tịt, chẳng rõ chút nào cải”

Hiểu Khiết cũng nói: ‘Tiếc thế cơ chứ! Cảnh tượng hiếm có đến chừng nào! Nhưng mà đây đúng là Cố tổng Cố Mặc Ngôn không sai đâu, khí chất cao quý cùng vẻ điển trai của anh ấy không gì che lấp nổi.”

Đồng nghiệp Ngô nói: ‘Đúng đó, anh ấy trong bức ảnh còn ngồi xe lăn kia kìa, trong giới doanh nhân nổi tiếng của thành phố S, người ngồi xe lăn cũng chỉ có Cố tổng của †ập đoàn Ngôn Diệu thôi.”

Hiểu Khiết nói: “Thì sao? Đàn ông các anh cũng đố kị hả? Hừ.”

Gì cơ, ảnh không rõ, tốt quá rồi! Nhưng Cố Mặc Ngôn vần bị nhận ra, thế còn cô thì sao? Có lẽ không bị đâu nhỉ?

Tô Thư Nghi thâm đắc ý, sao mình may măn thế cơ chứ!

Cô bước tới xem thử, người trong ảnh đúng là cô và Cố Mặc Ngôn bị chụp lén ở đại sảnh của buổi bán đấu giá từ thiện.

Bức ảnh được chụp rất mờ, hoàn toàn không nhìn rõ mặt cô, hơn nữa bộ lễ phục cô mặc trên người cũng mới, họ chưa từng thấy dáng vẻ cô mặc thế bao giờ, sao có thể nhận ra mợ Cố trong bức ảnh này là cô chứ.

Ha ha, bấy giờ Tô Thư Nghi mới thở phào nhẹ nhõm.

Chẳng mấy chốc đã đến giờ tan tầm, mọi người vẫn còn đang nghiên cứu bức ảnh kia, còn lên mạng tìm kiếm đủ loại tin tức và ảnh chụp của buổi bán đấu giá từ thiện hôm đó, nhưng tiếc là không thu hoạch được qì.

Tin tức liên quan đến buổi bán đấu giá ở trên mạng đều rất chính quy, không hề viết về nội dung thực tế một chút nào, chỉ có người chụp lén giấu tên đăng bức ảnh của Cố Mặc Ngôn và mợ Cố là còn chút đáng xem.

Tô Thư Nghi không muốn ở lại đây thêm phút nào nữa, nhịp tim cô vấn luôn tăng nhanh, sợ hãi bị họ phát hiện manh mối nhận ra mình bất cứ lúc nào.

Vừa đến giờ tan ca, cô là người đầu tiên đứng dậy rời khỏi văn phòng.

Nhiếp ảnh gia Lý Nam lớn tiếng nói: “Chị Thư Nghi, vừa mới tan ca đã đi rồi à? Mọi người hẹn ăn cơm cùng nhau, chị cũng đi nhé!”

Tô Thư Nghi khoác túi, quay đầu nói với Lý Nam một câu: “Để lần sau đi, mọi người cứ chơi từ từ, chị về nhà trước đây.”

‘Nhà một chữ thật ấm áp.