Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 288




Chương 288

Tô Thư Nghi cảm thấy mình vẫn nên rời đi thì hơn. Nhưng người này uống say như chết, cô không quá yên tâm.

Cố Gia Huy cười ngây ngô: “Em đang trốn anh à? Đúng rồi, tối nay anh uống nhiều lắm, anh biết em không thích anh uống rượu. Hồi trước em cứ nói tửu lượng anh kém, say rượu cũng quấy… Ha ha, em thấy không? Anh nhớ hết chuyện bọn mình trước kia đấy.”

Tô Thư Nghi thở dài: “Còn nhắc chuyện trước kia làm gì chứ? Bây giờ mỗi người chúng ta đều có cuộc sống của riêng mình. Thế không phải rất tốt à?”

“Rất tốt? Tốt ư?” Cố Gia Huy cười khổ: Không có em, anh sống còn có ý nghĩa gì chứ?”

“Gia Huy, anh không thể nói như vậy… Tô Thư Nghi cảm thấy hơi tội nghiệp cho Cố Gia Huy.

Nhưng cô không ngờ Cố Gia Huy lại bất chợt năm bả vai của cô, rống lên như phát điên: “Tô Thư Nghỉ, sao anh lại không thể! Tuy rằng trước kia anh không tin em, nhưng em thật sự không yêu anh sao chứ!”

Tô Thư Nghi khựng lại, đáy lòng chấn động.

“Thư Nghị, anh biết em còn yêu anh. Chúng †a làm hòa đi được không? Anh sai rồi, anh là thăng khốn nạn.”

“Cố Gia Huy, anh say rồi, nói linh tinh gì vậy. Đi nào, đi nào, tôi đưa anh về. Anh ngủ ngon một giấc, sáng mai sẽ tỉnh táo đầu óc thôi.”

Cố Gia Huy tiến lên ôm cổ Tô Thư Nghị, chết sống cũng không chịu buông tay.

“Cố Gia Huy, buông ra, anh say rồi!” Tô Thư Nghỉ muốn giấy dụa nhưng lại bị Cố Gia Huy càng ôm càng chặt, làm cô sắp hít thở không thông tới nơi.

Cố Gia Huy bá đạo ôm Tô Thư Nghi, khóc lóc kể lể với cô: ‘Uống say mới tốt, uống say mới tốt, uống say anh mới có thể ôm em như trước kia! Thư Nghi, anh chưa bao giờ thôi nhớ em, dù là trước kia hay bây giờ… Thư Nghi, đừng rời bỏ anh, tha thứ cho những gì anh đã làm đi, đừng rời khỏi anh…

Có một giây lát, Tô Thư Nghi thừa nhận mình thoáng mềm lòng. Dù sao Cố Gia Huy cũng là quá khứ của cô, hai người cùng nhau vượt qua những năm tháng tươi đẹp nhất, từng có tình yêu tuyệt vời nhất.

Nhưng vật đổi sao dời, mọi thứ đã khác đi.

Cô gặp Cố Mặc Ngôn, mà Gố Gia Huy…

Tô Thư Nghi nhớ tới Lâm Bảo Châu, nhân cơ hội đẩy vòng tay của Cố Gia Huy ra: “Gia Huy, anh còn có Lâm Bảo Châu mà. Không phải hai người sắp cưới sao? Tôi có thể nhìn ra, Lâm Bảo Châu rất yêu anh, anh sẽ hạnh phúc.”

Nhắc tới Lâm Bảo Châu, Cố Gia Huy kích động khác thường. Anh ta có vẻ vô cùng phản cảm.

Anh ta quát: “Đừng có nhắc đến Lâm Bảo Châu! Em có biết sao anh muốn cưới cô †a không? Bởi vì hai người rất giống nhau, anh muốn cưới cô ta để trả thù em. Thật ra trong lòng anh vốn không có cô ta, anh chỉ có em. Thư Nghỉ, anh vô cùng hối hận.

Năm đó anh hận em như vậy đều vì anh quá yêu em! Anh yêu em, Tô Thư Nghil”

Tô Thư Nghỉ nghe Cố Gia Huy bày tỏ thì rất giật mình. Ánh mắt của anh ta còn chân thành, nhiệt liệt như vậy.

Anh ta vấn luôn che giấu tình yêu là vì sợ hãi, anh ta cho rằng cô là ả đàn bà lắng lơ, không tin tưởng cô. Nhưng lần anh ta không màng sống chết lao vào đám cháy cứu mình, Tô Thư Nghi hoảng hốt cảm thấy Cố Gia Huy của hai năm trước đã chính thức trở lại rồi.

“Tô Thư Nghỉ, em là của anh, em là của anh… Anh rất muốn quay lại thời đại học, chúng ta cùng nhau trở về được không?