Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 246




Chương 246

Nhưng một chút lý trí cuối cùng vấn khiến anh ta dồn sức đẩy Lâm Bảo Châu ra, nhảy xuống giường, cầm quần áo dưới đất lên chạy vào nhà vệ sinh.

Còn Lâm Bảo Châu thì cứ thế bị Cố Gia Huy đẩy ngã xuống dưới giường khách sạn.

Lâm Bảo Châu ngây ra tại chỗ, thực sự không thể kìm được sự căm hận trong lòng!

Mình năm lần bảy lượt đưa tới tận cửa như vậy, làn nào cũng đụng tới máu chảy đầy đầu, nhưng lần nào Cố Gia Huy cũng không biết điều! Nếu như đổi thành Tô Thư Nghi thì sao, anh ta vấn sẽ từ chối cô ta à?

Đêm qua, nếu không phải cô ta bỏ thuốc mê vào trong ly rượu của Cố Gia Huy trước, có phải anh chắc chắn sẽ không chạm vào cô ta hay không!

Cảnh tượng hai người ân ái mặn nồng đêm qua vẫn còn như mới trong kí ức của Lâm Bảo Châu.

Nhưng điều khiến cô ra nhớ rõ ràng đó là lúc quấn lấy nhau, Cố Gia Huy vấn không ngừng lẩm bẩm tên của Tô Thư Nghi.

Nghĩ đến đây, bàn tay Lâm Bảo Châu siết chặt lại thành nắm đấm, gần như muốn chọc thủng lòng bàn tay!

Vào lúc hưởng thụ sung sướng đó, vậy mà trong lòng anh ta vẫn còn nhớ tới người phụ nữ đáng ghét kial Đáng ghét!

Ghê tởm!

Thế nhưng không thể từ bỏ cơ hội đã có được, cho nên đêm qua cô ta đã nhịn lại.

Để có được Cố Gia Huy, cô ta làm gì cũng đáng giá!

Trong nhà vệ sinh, Cố Gia Huy mở vòi nước tới mức mạnh nhất, làn nước lạnh lẽo tạt lên trên mặt anh ta, khiến cảm xúc của anh †a hoàn toàn bình tĩnh lại.

Những cảnh tượng xảy ra đêm qua, nhìn thì bình thường, nhưng hình như tất cả đều được sắp xếp tỉ mỉ sẵn.

Lâm Bảo Châu xuất hiện ở cửa KTV, tửu lượng, giường…

Anh ta nghĩ tới bức ảnh mà lúc trước Lâm Bảo Châu đăng thêm trong bữa tiệc, càng ngày càng thấy Lâm Bảo Châu nhìn thì vô cùng đáng yêu này vô cùng không đơn giản.

Anh ta bắt đầu sợ hãi.

Xem ra, có phải anh ta nên điều tra về Lâm Bảo Châu nhiều hơn không?

Cố Gia Huy vội vàng vệ sinh cá nhân rồi đi ra khỏi nhà vệ sinh, nhìn thấy Lâm Bảo Châu đã thay xong quần áo đang cười hì hì nhìn mình, anh ta vội vàng nhìn sang chỗ khác, không muốn nói chuyện với cô ta.

Cho dù khuôn mặt của hai chị em bọn họ có nét hao hao giống nhau, nhưng lúc cười lên cô ta vĩnh viễn không thể sánh bằng Tô Thư Nghi.

Anh ta cúi đầu, nhanh chóng cầm đồng hồ và điện thoại trên bàn lên, nhẹ nhàng nói với cô ta: “Hôm nay anh có rất nhiều việc phải làm, đi trước đây.”

“Gia Huy!”

Lâm Bảo Châu nôn nóng muốn nói gì đó, nhưng Cố Gia Huy chẳng nhìn cô ta thêm cái nào, cửa kêu cạch một tiếng đóng lại.

Lâm Bảo Châu đứng sững tại chỗ, khóe miệng trễ xuống.

Tay phải cô ta không ngừng nhẹ nhàng xoa bụng mình, ánh mắt lập lòe.