Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 24




CHƯƠNG 24

Năm đó anh ta rời đi kiên quyết đến như vậy, đến cả một lời chào tạm biệt cũng không có, vì sao bây giờ lại quay lại?

Hai năm trời rồi, dù ít dù nhiều cô cũng đã nguôi ngoai, nhưng sự xuất hiện của anh ta vẫn như thủy triều dâng lên, ngay lập tức nhấn chìm cô.

Ban nãy đi lướt qua nhau, cô không thể chắc chắn được rằng anh ta có giống mình hay không, nhận ra đối phương ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Nghĩ đến đây, Tô Thư Nghi đột nhiên cong môi cười tự giễu.

Nhận ra thì đã làm sao, không nhận ra thì đã làm sao?

Anh ta và cô, đã xác định là không thể quay lại được nữa rồi…

Cả ngày hôm đó, Tô Thư Nghi cứ thấp thỏm bất an mãi, rất sợ Cố Gia Huy sẽ nhận ra mình.

Nhưng sự thật chứng minh, có vẻ cô tự mình đa tình cả thôi.

Cố Gia Huy vừa mới nhận chức đã mở ngay mấy cuộc họp với nhân sự và tạp chí để điều chỉnh lại một vài điều.

Trong cuộc họp, anh ta luôn chăm chú nghe báo cáo của các chủ biên, thỉnh thoảng đưa ra một số chỉ thị đơn giản, từ đầu tới cuối dường như đều không chú ý tới Tô Thư Nghi đang ngồi ở cuối bàn họp.

Xem ra, anh ta đã quên cô rồi.

Nghĩ lại thấy cũng phải thôi, nếu như cô đáng để anh ta nhớ tới thì hai năm trước anh ta đã không từ mà biệt, cũng sẽ không bặt vô âm tín.

Khó khăn lắm mới chờ được tới khi tan làm, Tô Thư Nghi không muốn ở lại văn phòng dù chỉ một giây, lập tức cầm túi lên định rời đi.

Nhưng đúng lúc này chủ biên của cô đột nhiên gọi cô lại.

“Đợi đã Tô Thư Nghi, cô đem báo cáo này cho tổng biên tập Cố giúp tôi đi, tiện thể báo cáo một chút.”

Cơ thể Tô Thư Nghi lập tức cứng đờ, khó xử quay người lại: “Chủ biên, hôm nay nhà tôi có việc gấp, có thể…”

Trong cuộc họp hôm nay chủ biên Tưởng Dung Châu không thể hiện tốt bằng chủ biên tổ bên cạnh nên tâm trạng đã không được vui vẻ gì rồi, lúc này nghe thấy Tô Thư Nghi từ chối, khuôn mặt lập tức nhăn nhó: “Tô Thư Nghi, có phải cô thực hiện được một cuộc phỏng vấn hot là cảm thấy cánh mình cứng rồi đúng không?”

Tưởng Dung Châu nói lời này quá thẳng thắn, sắc mặt Tô Thư Nghi tái nhợt, không tiện nói gì nữa, chỉ đành nói: “Đừng đùa vậy chứ chủ biên, giờ tôi đi ngay đây ạ.”

Cầm tài liệu đi tới cửa văn phòng của Cố Gia Huy, Tô Thư Nghi hít sâu mấy lần, cuối cùng mới giơ tay lên.

Cốc cốc cốc.

Chỉ là gõ cửa thôi nhưng như thể đã vắt kiệt hết sức lực trên người cô.

“Vào đi.”

Giọng nói quen thuộc của Cố Gia Huy vang lên trong cửa, Tô Thư Nghi đẩy cửa đi vào.

Tuy rằng văn phòng của Cố Gia Huy không xa hoa khí thế như của Cố Mặc Ngôn nhưng cũng được trang trí rất tinh xảo, anh ta ngồi sau bàn, trong tay đang đọc tạp chí phỏng vấn Cố Mặc Ngôn kì này.

“Tổng biên tập Cố.” Tô Thư Nghi cất lời, cố gắng khiến giọng nói của mình nghe thật bình tĩnh: “Về cuộc phỏng vấn chủ tịch của Ngôn Diệu lần này, chủ biên Tưởng bảo tôi tới báo cáo sơ lược với anh.”