Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 234




Chương 234

Nhưng cô lại nói, cô tin tưởng anh.

Nhìn vào đôi mắt sáng ngời của Tô Thư Nghỉ, anh cảm nhận được một chút ấm áp, nhưng đồng thời anh cũng không cầm lòng được mà cười khổ: “Nhưng Tô Thư Nghị, em có biết không, đôi khi dù là anh nhưng anh vấn không tin chính mình”

Tô Thư Nghi ngây người: “Anh nói thế là sao?”

“Mười năm trước lúc điều tra vụ án này, vì muốn chứng minh những gì mình nói là sự thật, thậm chí anh còn từng làm thôi miên, điều trị tâm lý. Quả thật, tất cả chuyên gia đều chứng minh anh không hề nói dối, nhưng bác sĩ tâm lý lại nói với anh, có thể khi đó anh bị tiêm thuốc mê, cộng thêm việc anh phải chịu cú sốc quá lớn nên đã xảy ra tình trạng rối loạn trí nhớ. Anh đã quên mất việc mình dùng lưỡi dao cắt dây thừng thế nào, quên mất việc mình bỏ mặc Trình Thu Uyển ra sao. Có thể anh đã tự tạo cho mình một ký ức giả, là vì anh không dám đối diện với sai lầm mình đã mắc phải.”

Tô Thư Nghỉ ngẩn người, cô buột miệng: “Sao có thể chứ?”

Cố Mặc Ngôn mà cô biết là một người rất mạnh mẽ, sao anh có thể làm ra chuyện tự lừa dối bản thân và trốn tránh thế này?

“Đúng vậy, anh cũng thấy không có khả năng.” Cố Mặc Ngôn mỉm cười cay đắng, anh giơ tay vuốt v e gò má của Tô Thư Nghi rồi khẽ nói: “Nhưng quả thật khi đó anh cũng có đôi chút sợ hãi, dù gì khi ấy anh vẫn chưa đủ trưởng thành mà.”

Tô Thư Nghi ngẩn người.

Đúng vậy.

Suýt chút nữa cô đã quên mất, Cố Mặc Ngôn của mười năm trước không phải là Cố Mặc Ngôn cô biết hiện tại, nói thẳng ra thì anh cũng chỉ là một đứa trẻ, vụ bắt cóc kinh khủng ấy cũng sẽ mang lại nỗi sợ to lớn với anh.

Nhưng cô cũng chỉ ngẩn người trong chốc lát, sau đó cô nhanh chóng nắm lấy tay của Cố Mặc Ngôn, lúc cất tiếng, giọng điệu của cô vô cùng kiên định: “Cố Mặc Ngôn, sẽ không đâu, cho dù đó là anh của mười năm trước thì anh cũng không bao giờ làm ra chuyện như thế”

Tô Thư Nghỉ nói không chút do dự, dường như còn mang theo cả sức mạnh, Cố Mặc Ngôn nhìn cô rồi bất giác mỉm cười.

“Tô Thư Nghỉ, em ngốc thật.’ Cố Mặc Ngôn giơ tay sờ lên gương mặt nhỏ nhăn của cô, giọng điệu trìu mến ngay cả anh cũng thấy rất lạ: “Tin tưởng người khác một cách mù quáng như thế, cẩn thận bị lừa đấy.”

“Anh sẽ không bao giờ lừa em đâu.” Tô Thư Nghỉ bật thốt lên, nhưng sau khi nói xong cô lại không kìm lòng được mà nhìn Cố Mặc Ngôn, sau đó hỏi dò: “Phải không?”

Cố Mặc Ngôn cười càng tươi hơn, anh cúi người hôn lên trán Tô Thư Nghi.

Đây là một nụ hôn như chuồn chuồn đạp nước, nụ hôn đi xuống dưới trán, chạm lên sống mũi rồi tới bờ môi.

“Anh sẽ không lừa em, Tô Thư Nghi.” Sau khi hôn xong anh mới khẽ nói: “Nhưng em cũng phải hứa với anh, em phải bảo vệ mình thật tốt.”

Tô Thư Nghi mơ mơ màng màng bởi nụ hôn có phần ngưa ngứa này của Cố Mặc Ngôn, nghe được nửa câu sau của anh, cô ngẩng phắt đầu lên rồi hỏi: ‘Bảo vệ bản thân ư?”

“Đúng vậy.” Cố Mặc Ngôn nhìn Tô Thư Nghi đang ở trước mặt mình, ánh mắt của anh bất giác tối hắn đi: ‘Em có biết, mấy ngày trước khi anh biết trong nhà xảy ra hỏa hoạn anh đã sợ hãi nhường nào không.”

Tô Thư Nghi lập tức ngẩn người.

Từ khi quen nhau đến giờ, đây vẫn là lần đầu tiên cô nghe thấy Cố Mặc Ngôn nói đến thứ mình “sợ hãi”.