Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 225




Chương 225

Cho dù trong bóng tối, Cố Mặc Ngôn vẫn có thể nhìn ra nụ cười này của Tô Thư Nghi miễn cưỡng đến mức nào.

Cố Mặc Ngôn không khỏi nhíu mày, tay †ăng thêm sức, Tô Thư Nghi trong lòng anh càng sát gần anh hơn.

“Anh không hối hận vì đã đập sợi dây chuyền kia.” Cố Mặc Ngôn thấp giọng thì thâm bên tai cô.

Tô Thư Nghi sửng sốt, cô buột miệng phản bác theo bản năng: “Sao có chuyện đó được, rõ ràng sợi dây chuyền đó là bạn gái cũ của anh…”

Những lời này vừa nói ra, cô đã lập tức hối hận.

Hỏng bét.

Sao cô có thể chủ động nhắc đến Trình Thu Uyển chứ?

Vả lại nói ra rồi thì cô hoàn toàn không biết mình nên lấy thân phận và tâm lý gì để thảo luận với Cố Mặc Ngôn về người con gái anh yêu. Quan trọng là cô gái này đã chết, đã định trước sẽ trở thành một vết sẹo trong tim Cố Mặc Ngôn, cô thật sự không muốn bới nó ra.

Nhưng không ngờ Cố Mặc Ngôn chỉ hơi sửng sốt một chút, sau đó anh nói: “Em cũng biết không ít nhỉ.”

Giọng điệu của Cố Mặc Ngôn không thể nghe ra là cảm xúc gì, Tô Thư Nghi hơi xấu hổ, không trả lời lại.

Tô Thư Nghi hồi hộp đến mức cả người căng thắng, Cố Mặc Ngôn cũng nhanh chóng thả lỏng. Cảm nhận được hương thơm của Tô Thư Nghi trong lòng, anh tiện tay năm lấy mái tóc cô vuốt v e.

“Đúng là sợi dây chuyền này có ý nghĩa đặc biệt đối với anh.” Chuyện khiến Tô Thư Nghi bất ngờ là Cố Mặc Ngôn lại thẳng thắn thừa nhận không chút kiêng dè. Dưới tấm bịt mắt, đôi mắt cô không khỏi tối sầm lại, nhưng chẳng bao lâu đã nghe Cố Mặc Ngôn nói tiếp: ‘Nhưng nếu lần sau em còn ngốc nghếch đến mức để bản thân rơi vào tình trạng nguy hiểm vì sợi dây chuyền này, anh thà rằng đập hỏng nó.”

Tô Thư Nghỉ sững sờ.

Lúc ban ngày, quả thật dường như Cố Mặc Ngôn cũng nói những lời tương tự, nhưng lúc đó cô cho rằng anh chỉ kích động nên không ngãm nghĩ kỹ.

Nhưng lúc này đây, Cố Mặc Ngôn lại nghiêm túc nói như vậy một lần nữa. Trong đêm tối yên tĩnh, những lời đó giống như mang theo sức mạnh, từng chữ từng chữ gõ vào lòng Tô Thư Nghi.

“Thế nên.” Cố Mặc Ngôn lại lên tiếng, giọng nói trầm thấp hơn trước đó mấy phần: “Cho dù sau này có xảy ra chuyện gì, em cũng đừng vì nó mà đặt mình vào hoàn cảnh nguy hiểm. Nếu em thật sự lo lắng cho cảm nhận của anh thì hấy bảo vệ mình thật tốt. Bởi vì em là điều quan trọng nhất đối với anh.”

Bởi vì em là điều quan trọng nhất đối với anh.

Khoảnh khắc nghe được câu nói này, Tô Thư Nghỉ chỉ cảm thấy dường như máu trong người đều đông cứng lại, một giây sau đó, toàn bộ máu đều vọt l3n đỉnh đầu như thể muốn nổ tung.

Đột nhiên, cô rất mừng là mình đeo bịt mắt, lại còn đang trong bóng tối, cho nên Cố Mặc Ngôn sẽ không nhìn thấy ánh mắt hốt hoảng và khuôn mặt đỏ như rỉ máu của cô lúc này.

Nhưng Tô Thư Nghỉ chỉ vui mừng trong mấy giây, cô đột nhiên cảm thấy trên mặt có thứ gì đó mát lạnh.

Cô giật mình, nhưng nhanh chóng cảm nhận được đó là tay Cố Mặc Ngôn.

“Nóng quá.’ Giây tiếp theo, cô nghe Cố Mặc Ngôn cười khế bên tai mình.

Đúng vậy, đối lập với gương mặt nóng hổi của Tô Thư Nghĩ, những ngón tay của Cố Mặc Ngôn đều lạnh như băng.

Tô Thư Nghi đột nhiên muốn đeo cái bịt mắt này cả đời, bởi vì bản thân cô không còn mặt mũi nào đối mặt với Cố Mặc Ngôn nữal Cô cố găng để mình bình tĩnh lại một chút, không nên mất mặt như vậy. Nhưng máu trên mặt còn chưa rút đi, cô đột nhiên nghe thấy Cố Mặc Ngôn nói bên tai mình lân nữa: “Tô Thư Nghĩ.”

Giọng nói trâm khàn của Cố Mặc Ngôn, giống như mang theo ma lực.