Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 224




Chương 224

Nhưng tại sao Cố Mặc Ngôn không về nhà ngủ mà lại mặc đồ ngủ xuất hiện trên giường cô?

Tô Thư Nghi càng nghĩ càng thấy kỳ lạ, cô không nhịn được mà dùng hai tay sờ s0ạng trên người Cố Mặc Ngôn kỹ càng hơn.

Nhưng vừa chạm vào, sự tập trung trong đầu cô đột nhiên hơi lệch hướng…

Ừm, mặc dù trước đó đã tận mắt nhìn thấy dáng người đẹp mắt của Cố Mặc Ngôn, nhưng quả nhiên cảm giác khi chạm vào thật sự khác biệt.

Trước kia cô luôn nghe người ta nói rằng sờ lên cơ bụng tám múi giống như sờ lên khối băng, cô vấn luôn cho rằng đó là cách nói phóng đại, nhưng hôm nay cô mới phát hiện điều đó thật sự rất đúng.

Rồi cả đường nhân ngư bên cạnh với những đường cong với khe rãnh độc đáo kia nữa, giống như…

Tô Thư Nghi sờ hơi gấp, bất cẩn trượt tay xuống dưới đường nhân ngư chút nữa, đụng phải…

Cô đột nhiên nghe thấy Cố Mặc Ngôn rên lên một tiếng, sau đó giọng nói trầm thấp của anh vang lên: “Tô Thư Nghi, em đang trêu chọc anh à?”

Lúc này Tô Thư Nghi mới ý thức được mình đã sờ thứ gì, cô sợ đến mức vội rụt tay lại.

Nhưng không ngờ cổ tay lại đột nhiên bị Cố Mặc Ngôn nắm lấy, dán lên lồ ng ngực săn chắc của anh.

“Cố… Cố Mặc Ngôn.” Mặc dù đang bối rối, nhưng Tô Thư Nghi vấn xác định quả thật Cố Mặc Ngôn đang mặc đồ ngủ năm bên cạnh cô: “Anh năm ở đây làm gì? Sao không về nhà đi?”

“Ở cùng em.” Cố Mặc Ngôn thấp giọng nói.

“ở cùng em?” Tô Thư Nghi thật sự ngây ra.

Trong bóng tối, Cố Mặc Ngôn nhìn thấy mặc dù Tô Thư Nghỉ đeo bịt mắt nhưng cái miệng nhỏ hơi hé mở. Anh có thể tưởng tượng ra dáng vẻ khiếp sợ của cô dưới lớp bịt mắt, khóe môi không khỏi hơi nhếch lên.

Dường như nơi nào đó trong lòng đột nhiên trở nên mềm mại, cơn giận vốn dâng lên vì lo lắng cũng dịu đi trong màn đêm tĩnh mịch vào giờ phút này.

Anh không tự chủ được mà duỗõi tay ôm lấy vòng eo mảnh mai của cô, ôm cả cơ thể mềm mại của cô vào lòng.

Cố Mặc Ngôn khẽ cúi đầu, vùi vào mái tóc mềm mại của cô, mùi thơm thoang thoảng thuộc về Tô Thư Nghỉ truyền đến, anh tham lam hít thở một hơi, sau đó thấp giọng nói: “Anh xin lỗi.”

Tô Thư Nghi đang bịt mắt, phản ứng vốn dĩ đã chậm hơn bình thường nửa nhịp. Lúc này nghe thấy lời xin lỗi đột ngột của Cố Mặc Ngôn, cô càng không phản ứng kịp: “Xin lỗi gì cơ?”

“Hôm nay anh hơi kích động.” Cố Mặc Ngôn nghĩ đến hồi sáng nay mình to tiếng quát Tô Thư Nghỉ, còn ném mặt dây chuyền, trong lòng thấy hơi buồn bực.

Khả năng tự kiềm chế cảm xúc của anh đã trở nên kém như vậy từ khi nào?

Anh vần cho rằng sau sự kiện mười năm trước mình đã có thể gặp loạn mà không hoảng sợ từ lâu rồi. Nhưng không ngờ cô gái Tô Thư Nghi này lại làm rối loạn trận tuyến của anh.

Lúc này Tô Thư Nghỉ mới nhớ ra chuyện ban ngày Cố Mặc Ngôn dứt khoát đập vỡ mặt dây chuyền, hàng lông mi dưới bịt mắt không kiềm được mà khẽ run lên.

Quả nhiên… Cố Mặc Ngôn đã hối hận vì chuyện đập vỡ sợi dây chuyền kia rồi à?

Trong lòng cô không thể nói rõ là cảm giác gì, cô cố găng cong khóe môi: ‘Đúng vậy, sợi dây chuyền kia của anh quý giá như vậy, đập đi như thế đúng là quá kích động.”