Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 204




Chương 204

“Chủ của sợi dây chuyền đó… là người yêu cũ của anh à?” Tô Thư Nghi lấy hết can đảm để nói ra.

Bàn tay Cố Mặc Ngôn cầm bông tăm hơi khựng lại, nhưng anh đã bôi tiếp rất nhanh, lại thêm một tiếng “ừ” nữa.

Tô Thư Nghi không ngờ Cố Mặc Ngôn chẳng hề kiêng kỵ vấn đề này, cô vừa thở phào nhẹ nhõm vừa không nhịn được hỏi: “Chắc anh rất thích cô ấy đúng không?”

Lần này, cuối cùng Cố Mặc Ngôn cũng đã ngẩng đầu lên.

Đôi mắt anh đen nhánh sâu không thấy đáy, Tô Thư Nghi không nhìn rõ được cảm xúc sâu trong mắt anh, chỉ nghe thấy anh bình tĩnh nói: “Tô Thư Nghi, em hỏi vấn đề này làm gì?”

Tô Thư Nghi chợt thấy hối hận vì có phải mình đã hỏi quá nhiều rồi không, chỉ đành trả lời lí nhí: “Không có gì. Em chỉ cảm thấy, mỗi lần anh nhìn sợi dây chuyền đó đều có vẻ rất đau buồn.”

Ánh mắt Cố Mặc Ngôn lóe lên. Chỉ chớp nhoáng, anh đã lại cúi đầu, tiếp tục bôi thuốc cho Tô Thư Nghi.

Ngay lúc Tô Thư Nghi những tưởng Cố Mặc Ngôn không muốn tiếp tục chủ đề này nữa thì nào ngờ anh lại lên tiếng.

“Anh có lỗi với cô ấy.”

Tô Thư Nghi ngẩn ra mất mấy giây mới hiểu được, Cố Mặc Ngôn nói rằng anh có lỗi với Trình Thu Uyển?

Tim cô run lên.

Chẳng lẽ… mười năm trước, anh đã bỏ rơi Trình Thu Uyển thật, nên mới cảm thấy có lỗi với cô ấy?

Không.

Không thể nào.

Cô lắc đầu nguầy nguậy, cũng không dám hỏi tiếp. Chủ đề này đã kết thúc như thế.

Ở một nơi khác.

Trong biệt thự nhà họ Cố.

Dù sao ông cụ Cố cũng đã cao tuổi nên đi ngủ sớm từ lâu.

Còn Cố Thành Vũ thì vẫn đang ở trong phòng sách. Đứng trước mặt ông ta là một bóng dáng hơi gù, khuôn mặt chìm trong bóng tối, không thể nhìn rõ.

“Anh nói thật ư?” Vẻ mặt Cố Thành Vũ lúc này cực kì u ám, xám đen lại gần như mực: “Thằng què Cố Mặc Ngôn kia đã làm chuyện đó với con vợ mới cưới thật?”

“Chắc chắn trăm phần trăm.” Người đứng trước bàn sách trả lời rành rọt: “Ông cụ Cố luôn rất quan tâm đ ến chuyện này, tôi cũng đã quan sát kĩ càng, có lẽ là không sai được đâu.”

“Chết tiệt!” Cố Thành Vũ đập bàn, đáy mắt bốc hỏa: “Cũng có nghĩa là nếu như suôn sẻ thì con bé tên Tô Thư Nghi kia còn có khả năng mang thai đứa con của thằng tàn phế Cố Mặc Ngôn chết tiệt này?”

“Về lý thì có thể.” Người đứng trước bàn cung kính đáp lời.

“Tuyệt đối không thể để nó xảy ra!” Mặt mày Cố Thành Vũ dữ tợn, trâm ngâm một hồi mới nói: “Thế này nhé, mai tôi sẽ nghĩ cách giữ chân Cố Mặc Ngôn, còn cậu thì tìm cách gì giải quyết con ả Tô Thư Nghi kia đi.”

Người kia nhíu mày: “Cậu chủ, sao không ra tay xử lý Cố Mặc Ngôn luôn?”

“Cậu tưởng tôi không muốn à?” Cố Thành Vũ cười khẩy: “Có phải cậu không biết ông già để ý Cố Mặc Ngôn cỡ nào đâu? Như vụ bắt cóc mười năm trước, ông ấy suýt nữa lật tung cả thành phố S đấy. Chúng ta không thể tùy tiện động vào Cố Mặc Ngôn được, nhưng Tô Thư Nghi thì khác. Chỉ là người ngoài thôi, cô ta gặp chuyện không may, có tra được tới trên đầu chúng ta thì ông già cũng không làm gì đâu.”