Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 2




CHƯƠNG 2

Nhân viên phục vụ giật mình sửng sốt, sau đó lập tức lạnh mặt: “Xin lỗi thưa chị, chỗ chúng tôi không chấp nhận ký sổ nợ. Nếu chị không thể trả tiền thì ngại quá, chúng tôi chỉ có thể thay đổi phương pháp xử lý.”

Tô Thư Nghi đang không biết làm sao cho phải thì sau lưng lại chợt vang lên một giọng nói trầm thấp dễ nghe…

“Để tôi thanh toán cho cô ấy.”

Tô Thư Nghi sửng sốt, quay đầu nhìn chủ nhân của giọng nói.

Là một người đàn ông ngồi trên xe lăn, mặc một chiếc sơ mi trắng sạch sẽ đơn giản nhưng lại có thể nhìn ra được cắt may khéo léo, vô cùng vừa vặn với thân hình thon dài cao ngất của anh. Mà phía trên xương quai xanh gợi cảm duyên dáng là gương mặt đẹp đến khiến người khác phải nín thở.

Ngay cả người tự xưng là không mê trai như Tô Thư Nghi gặp phải đối phương cũng hơi ngơ ngẩn!

Người đàn ông hơi nâng tay lên, ngón tay khớp xương rõ ràng kẹp một tấm thẻ tín dụng màu vàng.

Nhân viên phục vụ phản ứng nhanh chóng, cung kính nhận thẻ của đối phương.

“Anh không cần…”

Tô Thư Nghi lúc này mới khôi phục tinh thần, đang định ngăn cản thì nhân viên phục vụ đã cầm thẻ rời đi.

Cô không biết làm sao, nhưng thật đúng là không có tiền thanh toán.

Tô Thư Nghi nhìn về phía người đàn ông vẻ mặt hờ hững trên xe lăn, lúng túng nói: “Ờm… Anh gì này, tôi sẽ trả tiền lại cho anh. Anh có thể cho tôi xin phương thức liên hệ hoặc số tài khoản được không? Chờ khi nào về tôi sẽ chuyển khoản trả cho anh.”

Người đàn ông hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng trên người cô.

Tô Thư Nghi nhìn vào ánh mắt của người này thì âm thầm rùng mình. Tô Thư Nghi chuyên đưa tin tức, cũng gặp qua rất nhiều người tai to mặt lớn, nhưng khí thế của người đối diện vẫn cho cô cảm giác áp bách khó có thể diễn tả thành lời.

Không chỉ có thế, ánh mắt của người đàn ông này rất lạnh, tựa như không màng hết thảy những việc xảy ra xung quanh vậy.

Điều này khiến Tô Thư Nghi càng thêm khó hiểu. Sao một người đàn ông như thế lại chủ động tiến tới giúp đỡ cô?

“Cô có bút không?”

Tô Thư Nghi đang nghĩ ngợi miên man thì lại nghe người đàn ông này từ tốn hỏi.

Cô cho rằng người đàn ông này muốn viết tài khoản ngân hàng cho mình nên vội vàng lấy bút và sổ tay trong túi xách ra đưa cho anh.

Người đối diện nhận lấy, nhanh chóng viết một dãy số xuống sổ tay của Tô Thư Nghi, sau đó trả sổ lại cho cô.

Tô Thư Nghi nhận lại sổ, hơi ngây người.

“Đây là…” Dãy số trên sổ rõ ràng không phải tài khoản ngân hàng.

“Đây là số điện thoại của tôi.” Anh đưa trả bút lại cho Tô Thư Nghi, vẻ mặt vẫn đạm nhiên như cũ: “Khi nào cô có tiền thì gọi vào số này.”

Hai má Tô Thư Nghi hơi nóng lên.

Phải công nhận người đàn ông này rất thông minh, chỉ liếc mắt đã nhìn ra hiện tại cô không thể lấy ra hơn mười lăm triệu.