Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 131




CHƯƠNG 131

Nhìn một bàn sơn hào hải vị trước mặt, Tô Thư Nghi cũng không dám ăn thả cửa, chỉ cẩn thận dè dặt ăn mấy món gần mình nhất.

Cố Mặc Ngôn như thể chú ý tới sự câu nệ của Tô Thư Nghi, liền gắp vài món bình thường cô thích vào bát cho cô.

Hành vi nhìn trông tùy ý như vậy cũng khiến cho rất nhiều người trên bàn cơm thay đổi sắc mặt.

Đáy mắt cụ Cố lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó ánh mắt nhìn về phía Tô Thư Nghi đã có chút thay đổi.

Còn mặt mày Cố Thành Vũ lại hoàn toàn âm trầm xuống, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Người thiếu kiên nhẫn nhất chính là Cố Gia Huy.

Nhìn thấy hành động vừa thân thiết lại vừa cực kỳ quen thuộc giữa Tô Thư Nghi và Cố Mặc Ngôn, anh ta chỉ cảm thấy ngọn lửa trong lòng lại nhen nhóm!

Đáy mắt anh ta lộ vẻ giận dữ, chợt cười mỉa một tiếng, cất giọng không rõ ý tứ: “Chú út chiều thím thật đấy.”

Bàn tay cầm đũa của Tô Thư Nghi khựng lại.

Cố Gia Huy lại định làm gì nữa đây?

Cố Mặc Ngôn hờ hững liếc Cố Gia Huy một cái: “Chiều vợ của mình thì có vấn đề gì à?”

Cố Gia Huy lạnh mắt, lửa giận càng nồng hơn, vừa cất tiếng đã nghe ra được âm điệu trở nên quái dị: “Cưng chiều là đúng rồi, nhưng sợ là phẩm hạnh của thím không xứng với sự cưng chiều của chú út đâu.”

Câu này vang vọng như sấm rền, cả bàn chính chợt lặng ngắt, ai nấy đều thay đổi sắc mặt.

Mặt Tô Thư Nghi tái nhợt.

Mà sắc mặt Cố Mặc Ngôn lại trở nên lạnh như băng: “Cố Gia Huy, cậu muốn nói gì?”

“Cháu không muốn nói gì cả.” Thấy Cố Mặc Ngôn có vẻ tức giận, tâm trạng Cố Gia Huy lại khá lên: “Chẳng qua vừa lúc cháu học chung đại học với thím, coi như biết chút chuyện hồi thím còn đi học thôi.”

Nghe Cố Gia Huy cứ dề dà thả lời mãi mà không nói ý chính, người đầu tiên mất kiên nhẫn chính là ông cụ Cố.

Ông cụ đặt mạnh đũa xuống bàn, giọng nói rất không kiên nhẫn: “Có lời gì thì nói luôn đi, nói bóng nói gió vừa thôi. Nhìn thôi đã thấy phiền!”

Tải ápp нola để đọc full và miễn phí nhé.

Tô Thư Nghi đã sớm nghe nói ông cụ Cố là quân nhân xuất ngũ, từng lập quân công rất lớn. Sau khi xuất ngũ ra biển chạy hàng, dựa vào trí tuệ và thủ đoạn của mình, nhanh chóng có một chỗ đứng vững chắc ở thành phố S.

Có điều, dù gì cũng từ trong quân mà ra, trong cuộc sống hàng ngày khó tránh khỏi không câu nệ tiểu tiết, ghét nhất là người khác quanh co lòng vòng.

Cố Gia Huy bị cụ nội quát cho tái cả mặt, nhưng vẫn nhanh chóng đáp lời: “Cụ ơi, theo cháu biết thì lúc Tô Thư Nghi còn đi học đã từng bán thân rồi. Cháu không nghĩ người phụ nữ như vậy thích hợp gả vào nhà họ Cố chúng ta.”

Tia máu cuối cùng trên mặt Tô Thư Nghi rút đi.

Cô không vội vàng giải thích, cũng không phẫn nộ, chỉ ngẩng đầu nhìn chằm chằm Cố Gia Huy ngồi đối diện mình.

Cố Gia Huy nói xong, chỉ cảm thấy luồng lửa giận trong lòng đã có nơi phóng thích. Vốn dĩ anh ta còn đắc ý dạt dào, ngẩng đầu muốn nhìn Tô Thư Nghi, ai ngờ vừa ngước lên đã bắt gặp ánh mắt trong trẻo cùng gương mặt tái nhợt của cô.

Ánh mắt như thế…

Thay vì nói là trách cứ thì trông như không dám tin hơn.