Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 123




CHƯƠNG 123

Tránh được lần đầu nhưng không thể tránh được cả đời. Cô không thể cả đời không gặp Cố Gia Huy và Lâm Bảo Châu được.

Lúc này, sắc mặt của Cố Mặc Ngôn mới dịu lại một chút, anh gật đầu: “Đừng căng thẳng, anh gọi người đặt may váy cho em. Ngày mai nhớ đi đo kích cỡ.”

Tô Thư Nghi biết, nếu là tiệc rượu thì chắc chắn sẽ có rất nhiều người đến. Tuy nói là giới thiệu Lâm Bảo Châu, nhưng lần đầu tiên cô xuất hiện trước mặt mọi người với tư cách là vợ của Cố Mặc Ngôn, đương nhiên cũng phải cẩn trọng một chút. Thế nên cô khẽ gật đầu đồng ý.

Hôm sau, Tô Thư Nghi hoàn thành buổi phỏng vấn sớm, sau đó liền đến cửa hàng đặt may mà Cố Mặc Ngôn đã nói cho cô biết để đo kích cỡ.

Tô Thư Nghi chưa từng tới nơi như thế này nên hơi dè dặt. Nhưng may mà Cố Mặc Ngôn vẫn rất chu đáo, anh không rảnh nên sắp xếp Dương Tùng Đức đi cùng cô.

“Mợ chủ.” Dương Tùng Đức đã đợi ở cửa hàng từ sớm. Nhìn thấy Tô Thư Nghi, anh ta chủ động mở cửa cho cô: “Đi bên này ạ.”

Tô Thư Nghi đi vào theo Dương Tùng Đức, nhìn thấy trang trí tinh xảo trong bên trong, toàn bộ cửa hàng không có mấy vị khách, chủ yếu là nhân viên bán hàng.

Tô Thư Nghi đi lên lầu hai, mấy cô gái xinh đẹp bước tới đo kích thước cho cô, cô mất tự nhiên giơ tay lên theo hướng dẫn của các cô ấy. Lúc cô đang mong những việc này mau kết thúc thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói ngạc nhiên…

“Tô Thư Nghi?”

Cô hơi sửng sốt, quay đầu lại thì thấy Lâm Bảo Châu vừa mới lên lầu đang kinh ngạc nhìn mình.

Trong lòng Tô Thư Nghi hẫng một cái.

Đúng là oan gia ngõ hẹp mà, sao cứ gặp mặt Lâm Bảo Châu hết lần này đến lần khác thế?

Cửa hàng này là cửa hàng đặt may tốt nhất thành phố, Lâm Bảo Châu cũng tới đây đặt may trang phục cho bữa tiệc vào cuối tuần. Nhưng cô ta thật sự không thể nào ngờ mình lại gặp cái đồ keo kiệt Tô Thư Nghi kia!

“Tô Thư Nghi.” Cô ta giẫm lên đôi giày cao gót màu hồng cam, bước lộp cộp đến: “Tại sao cô lại ở đây? Nơi thế này mà hạng người nghèo kiết xác như cô cũng có thể tới à?”

Lúc này bên cạnh không có ai khác. Lâm Bảo Châu không hề che giấu sự ngang ngược và phách lối của mình, trong lời cô ta nói với Tô Thư Nghi đều là gai nhọn.

Ánh mắt Tô Thư Nghi trở nên lạnh lùng, cô còn chưa trả lời lại thì Dương Tùng Đức ở bên cạnh đã đứng ra, mặt không cảm xúc nói: “Cô này, phiền cô chú ý giọng điệu nói chuyện của mình với mợ chủ của chúng tôi.”

“Mợ chủ?” Lúc này tròng mắt của Lâm Bảo Châu đã kinh ngạc đến nỗi sắp lòi ra ngoài. Nhưng dù sao cô ta cũng có mắt quan sát, nhìn Dương Tùng Đức trước mặt, cô ta liền biết không phải là một nhân vật bình thường, vậy là cũng không tiếp tục lên cơn nữa.

Cùng lúc đó, mấy nhân viên bán hàng đã đo kích cỡ cho Tô Thư Nghi xong. Tô Thư Nghi vốn không muốn dây dưa với Lâm Bảo Châu, cô nhanh chóng nói: “Dương Tùng Đức, chúng ta đi thôi.”

Dương Tùng Đức gật đầu, lạnh lùng liếc nhìn Lâm Bảo Châu, sau đó hộ tống Tô Thư Nghi xuống lầu.

Lâm Bảo Châu trơ mắt nhìn Tô Thư Nghi rời đi mà không thèm đếm xỉa gì đến mình, cô ta tức giận giậm chân. Cô nhân viên bán hàng bên cạnh cũng bị dọa, chỉ có thể nơm nớp lo sợ hỏi: “Cô Lâm, xin hỏi cô sẵn sàng để lấy số đo chưa ạ?”

Lúc này Lâm Bảo Châu mới bình tĩnh lại. Cô ta lập tức nhìn về phía mấy nhân viên bán hàng, nói giọng the thé: “Các cô nói cho tôi biết, cô gái vừa rồi có thân phận gì?”