Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 122




CHƯƠNG 122

Cố Mặc Ngôn và Tô Thư Nghi tiếp tục ăn pizza.

Cũng không biết có phải áo giác của Tô Thư Nghi hay không, cô luôn cảm thấy sau khi Dương Tùng Đức rời đi, khẩu vị của Cố Mặc Ngôn dường như không còn tốt như trước đó nữa. Có mấy lần cô vô tình nhìn về phía anh, liền phát hiện trên mặt anh thoáng qua vẻ thất thần.

Cố Mặc Ngôn… đang nghĩ đến vụ án bắt cóc năm đó sao?

Vụ án bắt cóc lúc trước, bởi vì có dính líu đến nhà họ Cố nên truyền thông cũng không công bố chi tiết. Nhưng nếu đã khiến chân anh bị thương nặng như vậy, có lẽ phải là một vụ bắt cóc rất đáng sợ đúng không?

Tô Thư Nghi đang nhìn sườn mặt tuấn tú của Cố Mặc Ngôn thì đột nhiên nghe thấy anh lên tiếng.

“Nhìn đủ chưa?”

Tô Thư Nghi sửng sốt, sau đó mới nhận ra Cố Mặc Ngôn đang nói mình nhìn anh chằm chằm. Mặt cô chợt nóng lên, vội vàng cúi đầu xuống: “Xin lỗi.”

Cố Mặc Ngôn cười khẽ rồi không nói thêm gì nữa. Chỉ là sau khi ăn pizza xong, anh liền bảo Tô Thư Nghi đi tắm.

Tô Thư Nghi tắm xong rồi lau tóc đi ra. Không ngờ vừa ra ngoài đã thấy Cố Mặc Ngôn không có ở trong phòng ngủ, mà đang ở ngoài ban công gắn liền với phòng ngủ chính, dường như anh đang tập trung nhìn thứ gì đó đến thất thần.

Tô Thư Nghi hơi sửng sốt, cô bước tới mấy bước, phát hiện thứ Cố Mặc Ngôn cầm trong tay là một mặt dây chuyền.

Mặt dây chuyền kia là loại thạch anh rất tinh xảo, thoạt nhìn là kiểu dáng chỉ dành cho nữ, trông rất đẹp mắt.

Tô Thư Nghi không khỏi sững sờ.

Cố Mặc Ngôn… lại nhìn mặt dây chuyền của nữ đến ngẩn người?

Chủ nhân của mặt dây chuyền này là ai, là cô gái mà Cố Mặc Ngôn thích ư?

Chẳng biết tại sao, suy nghĩ này vừa hiện lên, trong lòng Tô Thư Nghi chợt ngổn ngang cảm xúc.

Cô vội lắc đầu, đè nén cảm giác kỳ lạ trong lòng.

Tô Thư Nghi, mày phải nhớ kỹ thân phận của mình. Nếu đã biết Cố Mặc Ngôn cưới mày chẳng qua là vì để có một người vợ trên danh nghĩa, mày còn hy vọng xa vời gì chứ?

Đừng bao giờ đòi hỏi những thứ không thuộc về mình. Đạo lý này, chẳng phải từ khi còn rất nhỏ, một đứa con gái ngoài giá thú như mày đã hiểu rồi sao?

Lúc Tô Thư Nghi đang thất thần suy nghĩ thì Cố Mặc Ngôn đột nhiên quay đầu lại. Nhìn thấy cô, anh không khỏi nhíu mày: “Sao lại để tóc ướt? Anh đã nói rồi, phải nhớ sấy tóc chứ?”

Lúc này Tô Thư Nghi mới bình tĩnh lại, cười gượng một tiếng, sau đó vội bắt đầu ngoan ngoãn sấy tóc.

Cố Mặc Ngôn đi đến bên cạnh cô, mặt dây chuyền trên tay lúc nãy đã được cất đi. Anh bình tĩnh nói: “Cuối tuần Cố Gia Huy tổ chức tiệc giới thiệu cho vợ chưa cưới của nó. Em chuẩn bị một chút rồi đến tham dự với anh.”

Cánh tay Tô Thư Nghi đột nhiên cứng đờ, nhìn Cố Mặc Ngôn đứng sau lưng mình ở trong gương, cô do dự nói: “Nhất định phải đi sao?”

Thấy sắc mặt Cố Mặc Ngôn trở nên lạnh lùng, Tô Thư Nghi vội nói: “Em biết rồi, em sẽ đi mà.”