Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 108




CHƯƠNG 108

Tô Thư Nghi cũng sửng sốt sợ hãi, khó có thể tin nhìn Cố Mặc Ngôn: “Anh đang nói gì thế?”

“Em kết hon với anh là vì muốn có được sự trợ giúp của anh đúng không?” Cố Mặc Ngôn từ tốn nói: “Giờ em được như nguyện rồi, dù có ly hôn cũng không lỗ.”

Tô Thư Nghi mặt cắt không còn chút máu.

Cố Mặc Ngôn… biết mục đích cô cưới anh.

Nhưng nghĩ kỹ thì cũng đúng thôi. Nếu anh tra được cả chuyện của mẹ thì nghĩ đến mối liên hệ trong đó cũng là chuyện bình thường.

Tô Thư Nghi nhìn vào đôi mắt đen láy của Cố Mặc Ngôn, cắn môi nói khẽ: “Nói như anh… thì anh cưới em cũng là có nhu cầu mà? Nếu có một ngày em không còn tác dụng gì với anh nữa thì anh sẽ ly hôn với em sao?”

Cố Mặc Ngôn không ngờ Tô Thư Nghi sẽ hỏi ngược lại như vậy, anh chợt giật mình.

Không sai, Tô Thư Nghi không ngốc, đương nhiên cũng biết Cố Mặc Ngôn gấp gáp muốn cưới cô như thế chắc hẳn có mục đích đặc biệt.

Ánh mắt Cố Mặc Ngôn hơi sa sầm xuống, trầm giọng trả lời câu hỏi của Tô Thư Nghi: “Không đâu.”

Tô Thư Nghi không ngờ Cố Mặc Ngôn lại dứt khoát như thế, làm cô bỗng sững người.

Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tô Thư Nghi, Cố Mặc Ngôn khẽ giọng nói thêm một câu: “Nếu anh đã cưới em thì em chính là vợ anh suốt đời.”

Em chính là vợ anh suốt đời.

Tuy Cố Mặc Ngôn nói lời này rất lạnh nhạt, nhưng vào tai Tô Thư Nghi lại khiến cô ngây ngẩn, khiếp sợ nhìn Cố Mặc Ngôn.

“Thế nên…” Cố Mặc Ngôn lại tiếp tục hạ thấp giọng, lúc này trong giọng nói còn mang theo chút kiên quyết và độc đoán: “Tô Thư Nghi, em đừng bao giờ nghĩ đến chuyện rời khỏi anh.”

Tô Thư Nghi không ngờ Mặc Ngôn sẽ trả lời mình như thế, nơi nào đó trong lòng hơi chấn động.

Nhưng đồng thời, cũng lâng lâng như có bướm bay vậy.

Bỗng dưng cô không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của Cố Mặc Ngôn. Cô đánh mắt ra chỗ khác, sau đấy lại nhỏ giọng nói: “Anh yên tâm, nếu đã gả cho anh thì chỉ cần anh không ly hôn, em sẽ tuyệt đối không làm ra chuyện phản bội anh, cũng sẽ không ly hôn với anh.”

Tô Thư Nghi nói rất nhẹ, nhưng Cố Mặc Ngôn vẫn nghe được rõ ràng. Lại thêm gương mặt nhỏ của cô hơi ửng đỏ, khiến anh lập tức cảm thấy cơn tức trong lòng thoáng dịu đi.

Thôi vậy.

Đâu phải anh không biết tâm tư cô gái này chứ. Cô gả cho anh vốn là vì bệnh của mẹ mình.

Hiện tại cô không có tình cảm với anh cũng chẳng sao.

Đằng nào thì người cũng là của anh rồi, sớm muộn gì anh cũng chiếm được trái tim cô.

Lúc về đến nhà thì trời đã sẩm tối, chú Vương và má Trương vẫn không có ở nhà.

Tô Thư Nghi cũng không rõ có phải mình nghĩ nhiều không. Cô luôn cảm thấy tuy Cố Mặc Ngôn khá khách sáo với chú Vương và má Trương nhưng lại không thích bọn họ ở nhà chăm sóc mình.

“Anh chưa ăn cơm đúng không?” Tô Thư Nghi cởi áo khoác, xắn tay áo đi vào bếp: “Em nấu gì cho anh ăn nhé.”

Nhưng vừa mở tủ lạnh ra, cô đã ngớ người.

Cô thấy cơm rang cô làm hôm qua đang nằm trong tủ lạnh, được bọc cẩn thận bằng màng thực phẩm.