Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 1024




Chương 1024

“Ừm, được, lát nữa khi gần rút kim thì cứ bấm chuông là được, tôi nghe thấy sẽ tới.” Dặn dò xong câu này, y tá rời đi.

Trình Thư Nghi thầm thở dài một hơi, ngồi xuống bên giường: *Mẹ yên tâm, Trình Thu Uyển không sao, bây giờ đang nghỉ ngơi rồi, khi nào mẹ truyền xong con sẽ đưa mẹ đi gặp cô ta.”

“Thu Uyển thật sự không sao ư? Bây giờ đã tỉnh chưa? Vết thương trên đầu có nghiêm trọng không?” Nghe thấy tin về Trình Thu Uyển, Tô Ninh Kiều cũng chẳng quan tâm đến việc còn đang giận Trình Thư Nghi nữa, quay đầu lo lắng hỏi một tràng, chỉ sợ Trình Thu Uyển gặp chuyện gì.

“Thật sự không sao, đã tỉnh rồi, không có hậu di chứng nào cả, mẹ không cần lo lắng.” Trình Thư Nghi cố gắng kiên nhãn, bình tĩnh trả lời. Trong lòng không khỏi thầm nghĩ, người vừa cãi nhau với cô khi nãy nào giống như người cơ thể có vấn đề.

Nghe vậy, cuối cùng Tô Ninh Kiêu cũng thở phào nhẹ nhõm, chắp tay trước ngực, nhắm mắt thành kính cảm kích lẩm nhẩm: “Trời cao phù hộ, trời cao phù hộ…”

Mở mắt ra nhìn thấy Trình Thư Nghi lần nữa, nghĩ đến thái độ của mình với cô khi nấy, trong lòng Tô Ninh Kiều hơi áy náy. Bà cũng.

hiểu, chuyện này dẫu sao cũng là lỗi của Thu Uyển, nhưng thấy Thu Uyển bị thương, bà cũng sốt ruột, vậy nên mới nói lời không suy nghĩ.

Tô Ninh Kiều kéo tay Trình Thư Nghi, xoa nhẹ: “Thư Nghi, những lời mẹ nói lúc trước là mẹ không đúng, con đừng để bụng, mẹ chỉ vì quá lo lằng thôi.”

Trình Thư Nghi cúi đầu né tránh ánh mắt Tô Ninh Kiều, khẽ nói một câu “không sao’, dù gì cũng là người nuôi nấng cô nhiều năm, cô còn có thể nói gì đây?

“Thư Nghi, mẹ tin Thu Uyển cũng không cố ý làm những chuyện đó đâu, bản chất con bé là một đứa rất tốt, sau này mẹ sẽ từ từ khuyên bảo con bé, con tha thứ cho nó đi, đừng truy cứu nữa được không?” Tô Ninh Kiều nắm chặt tay Trình Thư Nghi, chân thành nhìn cô rồi nói.

Thấy Tô Ninh Kiều vẫn cầu xin cho Trình Thu Uyển, Trình Thư Nghi rút tay về, trên mặt lộ vẻ đau lòng: “Chuyện này không phải mới chỉ xảy ra lần một lần hai, Trình Thu Uyển không hề biết hối cải, nếu lần này con bỏ qua cho cô ta, ai biết lân sau cô ta còn làm ra chuyện gì nữa.”

“Không đâu!” Tô Ninh Kiều vội vàng phản bác: “Sau này mẹ sẽ trông chừng nó, mẹ đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện như này nữa. Thư Nghi, con tha cho Thu Uyển lần này đi, coi như mẹ cầu xin con đấy.”

Nhìn thấy vẻ mặt khẩn cầu của Tô Ninh Kiều, Trình Thư Nghi rất khó xử, nhưng cô thật sự không thể tha thứ cho Trình Thu Uyển được, vì thế chỉ có thể chuyển chủ đề: “Bây giờ mẹ cứ nghỉ ngơi cho khoẻ đi đã, chuyện này để sau rồi nói, con ra ngoài lấy chút nước nóng lau mặt cho mẹ.”

Trình Thư Nghi nói xong thì đứng dậy đi ra ngoài, nhưng không ngờ còn chưa đi được hai bước đã bị Tô Ninh Kiều kéo lại. Cô quay đầu thì thấy bà đã tự rút kim, xuống giường quỳ trước mặt cô.

*Thư Nghi, mẹ cầu xin con, con hãy tha cho Thu Uyển đi, mẹ thay mặt nó xin lỗi con.”

“Mẹ đang làm gì vậy? Lỡ rút kim chảy máu thì sao? Mẹ mau đứng lên đi!” Trình Thư Nghi mau chóng cúi người đỡ Tô Ninh Kiều dậy, vẻ mặt rất khó xử.

Dù sao Tô Ninh Kiều cũng là người lớn, đây đã là lần thứ hai bà quỳ xuống vì Trình Thu Uyển rồi, Trình Thư Nghi cảm thấy lửa giận đã bắt đầu dâng lên trong lòng.

Nhưng Tô Ninh Kiều lại không chịu: “Nếu con không đồng ý bỏ qua cho Thu Uyển thì mẹ sẽ không đứng lên! Thư Nghi, mẹ biết con mềm lòng, con hãy coi như làm chuyện tốt đi. Thu Uyển đã chịu đựng quá đủ rồi, dầu sao con cũng không bị sao, đừng cứ cố chấp mãi chuyện này không cho qua nữa được không?”

Ý bà là cô được đà không buông tha cho người khác ư? Trong lòng Trình Thư Nghi cảm thấy rất khó chịu, giọng điệu trả lời cũng không khỏi cứng rắn hơn: “Trình Thu Uyển năm lần bảy lượt muốn hại con, con sẽ không tha thứ cho cô ta đâu.”