Chương 1020
Thấy Trình Thu Uyển có vẻ như bị mình dọa sợ, đờ người không nói được lời nào, Cố Mặc Ngôn hừ lạnh rồi quay người ra khỏi phòng bệnh. Đối với người phụ nữ này, từ nay về sau anh sẽ không có thêm bất kỳ sự thương hại nào hết. Hơn nữa, những việc ác mà cô ta đã làm với anh và Tô Thư Nghi trong quá khứ, anh sẽ từ từ tính sổ từng chuyện với cô ta!
Thấy Cố Mặc Ngôn muốn đi, cuối cùng Trình Thu Uyển cũng sực tỉnh lại, đưa tay muốn giữ lấy anh nhưng lại phát hiện chẳng thể với tới.
“Cố Mặc Ngôn, anh đừng đi, em cầu xin anh đừng đi!” Trình Thu Uyển giấy giụa ngã xuống giường, chống khuỷu tay xuống đất, gắng sức di chuyển thân thể về phía trước Nghe thấy động tĩnh phía sau, Cố Mặc Ngôn cũng dừng bước, khi quay lại thì Trình Thu Uyển đã túm được ống quần anh Trình Thu Uyển ôm lấy cổ chân Cố Mặc Ngôn, khóc lóc cầu khẩn: “Cố Mặc Ngôn, anh không được đi, cầu xin anh đừng bỏ em lại một mình được không? Bây giờ em đã không còn gì nữa rồi, em chỉ có anh thôi. Anh đừng bỏ em, anh đi rồi em phải làm sao?
Sau này một mình em phải làm sao?”
“Cô sẽ không cô đơn đâu, ít nhất còn có Cố Thành Vũ ở bên cô.”
Cố Mặc Ngôn cúi đầu nhìn Trình Thu Uyển, nói lời tàn nhãn dứt khoát. Lúc này anh không hề thấy Trình Thu Uyển có chỗ nào đáng thương, tất cả đều do cô ta gieo gió gặt bão, kết quả này cũng là điều cô ta phải chịu.
Nghe ra ý của Cố Mặc Ngôn, Trình Thu Uyển càng thêm tuyệt vọng, cô ta ôm chặt lấy chân anh không chịu buông: “Em không muốn vào tù đâu. Cố Mặc Ngôn, anh không thể đối xử tàn nhắn với em như vậy được. Em vì anh mà làm biết bao nhiêu chuyện, bao nhiêu năm nay trong lòng em chỉ có anh thôi, anh không thể vì một chuyện năm đó mà hận em như vậy được.”
Cố Mặc Ngôn không muốn để ý đến những lời này của Trình Thu Uyển nữa, muốn nhấc chân rời đi, nhưng lại phát hiện cô ta sống chết không chịu buông tay, thế là anh không còn cách nào khác.
đành hung ác quát lên: “Buông tay.”
“Em không buông, em sẽ không buông tay đâu!” Trình Thu Uyển nghe thế thì càng siết chặt vòng tay hơn: “Cố Mặc Ngôn, em yêu anh, em thật sự yêu anh mà, những điều em làm trong bao nhiêu năm nay đều là vì anh, anh không thể đối xử với em như vậy!”
“Gô làm nhiều như vậy là vì bản thân cô chứ.” Trình Thư Nghi đứng ở cửa không nhìn được nữa, đi vào nhìn Trình Thu Uyển trào phúng nói.
Thấy Trình Thư Nghi đi vào, Trình Thu Uyển hơi ngẩn ra, vừa nãy Trình Thư Nghi nhìn thấy hết cảnh cô ta cầu xin Cố Mặc Ngôn tha thứ rồi ư? Không ngờ con khốn này lại trốn ở một góc xem trò cười của cô ta!
“Tô Thư Nghi, cô là cái thá gì? Đều tại cô, bây giờ tôi ra nông nỗi này đều do cô hại! Vậy mà cô còn dám đứng ở một góc xem trò cười của tôi, tôi nguyền rủa cô không được chết tử tế!” Trình Thu Uyển buông Cố Mặc Ngôn ra, cố gắng chống đỡ cơ thể, cô ta không thể để Trình Thư Nghi cười nhạo mình được.
“Trình Thu Uyển, câm miệng cho tôi!” Nghe thấy Trình Thu Uyển mắng chửi Trình Thư Nghi, Cố Mặc Ngôn không thể chịu đựng được nữa, lên tiếng quát tháo. Tới tận bây giờ cô ta vẫn không ăn năn hối cải chút nào, vẫn còn kiêu ngạo phách lối như thế.
“Cố Mặc Ngôn, anh đã nhìn thấy bộ mặt người phụ nữ này chưa?
Cô ta cố ý trốn ở một góc xem trò cười của em” Trình Thu Uyển chỉ tay vào Trình Thư Nghi, căm hận nói với Cố Mặc Ngôn. Bây giờ cô ta cứ nhìn thấy Trình Thư Nghi là lại tức muốn phát điên, làm sao còn để tâm đ ến điều gì nữa.
“Cô ta không phải người tốt, ở trước mặt anh, cô ta chỉ giả vờ thôi, chứ thật ra lòng dạ cô ta độc ác hơn ai hết, anh đừng để cô †a lừa! Trong lòng cô ta không hề có anh, cô ta là một kẻ lắng lơ, nếu không Hà Kim Minh cũng không bị cô ta lừa!”