Chương 1019
Khi bị tra tấn đến sắp không sống nổi nữa, anh cũng đi khám bác sĩ tâm lý. Sau một năm trị liệu vật lý và tâm lý, anh mới kéo được mình ra khỏi nỗi đau khổ, nhưng Trình Thu Uyển vẫn luôn là vết thương không thể đụng tới trong lòng anh.
Tuy sau đó anh quen Tô Thư Nghi, yêu người con gái lương thiện dịu dàng này, nhưng anh vẫn luôn để một góc nhỏ trong tim cho Trình Thu Uyển. Đây là người anh từng yêu sâu sắc, là người con gái đánh mất sinh mệnh vì anh, anh không thể để bản thân cứ quên chuyện này như vậy được.
Khi Trình Thu Uyển xuất hiện ở nghĩa địa, phản ứng đầu tiên của anh là kinh ngạc, sau đó ở nhà họ Trình, anh nghe Trình Thu Uyển kể lại chuyện được người ta cứu, lúc này anh mới kịp phản ứng lại, cảm thấy rất vui mừng, đồng thời cũng rất nhẹ nhõm.
‘Viên đá đè nặng trong lòng anh cuối cùng cũng vỡ thành bột phấn, sau bao nhiêu năm, đó là lần đầu tiên anh thoải mái đến vậy.
Khi ấy anh đã yêu Trình Thư Nghi sâu sắc, tuy Trình Thu Uyển vẫn còn sống, giữa họ đã không còn cơ hội nào nữa. Nhưng anh vẫn chưa từng nghỉ ngờ lời Trình Thu Uyển nói, việc Trình Thu Uyển làm, tuy cô ta không còn là người anh đặt trong lòng, nhưng vẫn chiếm một vị trí quan trọng trong cuộc đời anh.
Sau đó, anh chia tay với Tô Thư Nghi, anh bắt đầu biết thủ đoạn độc ác của Trình Thu Uyển, bắt đầu chán ghét cô ta, ghê tởm cô †a. Nhưng anh cũng chỉ ghét Trình Thu Uyển trở nên xấu xa, chứ từ đầu đến cuối, anh chưa từng hối hận vì đoạn tình cảm thời niên thiếu.
Đó là đoạn hồi ức tuyệt đẹp trong đời anh, tới tận bây giờ nó cũng chưa từng bị tính cách thay đổi của Trình Thu Uyển vấy bẩn. Ít nhất, khi đó họ đã thật lòng với nhau, là niềm hạnh phúc đơn thuần.
Giờ nghĩ lại, Cố Mặc Ngôn chỉ thấy đầy trào phúng, tuyệt đẹp gì cơ? Đơn thuần gì cơ? Thì ra mọi chuyện đều chỉ có một mình anh tự cho là vậy thôi. Mọi chuyện đều là một cái bấy, mối tình anh từng trân trọng, từng đặt trong lòng bao nhiêu năm đối với cô ta chỉ là một viên đá kê chân.
“Em không muốn hại anh!” Nghe thấy nối oán hận trong lời Cố Mặc Ngôn, Trình Thu Uyển càng hoảng: “Cố Mặc Ngôn, em thật sự không muốn hại anh, cuối cùng em đã nới lỏng dây trói cho anh rồi, em không muốn lấy mạng anh, anh tin em đi, em yêu anh mà, làm sao em hại anh được?”
“Cô nghĩ tôi vẫn tin mấy lời cô nói chắc?” Cố Mặc Ngôn lạnh lùng nhìn Trình Thu Uyển, không hề rung động vì lời cô ta nói.
“Cố Mặc Ngôn, anh đặt mình vào vị trí của em mà suy nghĩ được.
không? Năm đó em thật sự không thể làm gì khác, em chỉ nhất thời xúc động phạm lỗi lớn, anh tha thứ cho em lần này đi, em sẽ… em sẽ không làm vậy nữa.” Trình Thu Uyển khóc đến không kìm chế nổi.
“Chúng ta lớn lên bên nhau từ nhỏ, anh không thể đối xử với em như vậy được. Cố Mặc Ngôn, chúng ta từng yêu nhau đến vậy, năm đó mình đã ở bên nhau vui vẻ như thế, chẳng lẽ anh quên hết rồi à?”
“Đừng nói nữa!” Nghe Trình Thu Uyển nhắc đến chuyện năm ấy, Cố Mặc Ngôn lập tức nổi giận. Năm đó! Cô ta còn dám nhắc đến chuyện năm đó với anh à! Cô ta chỉ coi anh như một thằng ngốc thôi.
“Trình Thu Uyển, chuyện năm ấy từng thích cô là chuyện tôi hối hận nhất từ trước tới nay, cũng là chuyện ngu xuẩn nhất! Nếu có thể quay lại quá khứ để lựa chọn, tôi chắc chắn sẽ không quen côi”
Cố Mặc Ngôn vừa phẫn nộ vừa nghiêm túc nhìn Trình Thu Uyển, nói từng câu từng chữ rất rõ ràng, anh đã hoàn toàn phủ định mối tình không hiểu chuyện thời niên thiếu.
Trình Thu Uyển ngơ ngác nhìn Cố Mặc Ngôn, nước mắt nhỏ xuống từng giọt, rất nhanh đã thấm ướt ga trải giường bên dưới.
Sao lại thế này? Cô ta luôn cho rằng trong lòng Cố Mặc Ngôn có.
cô ta, nếu không anh sẽ không hết lần này đến lần khác tha thứ cho lỗi lầm của cô ta. Nhưng sao bây giờ anh lại nói ra lời như vậy?
Họ đã từng rất vui vẻ, từng rất hạnh phúc, nhưng bây giờ anh lại nói hối hận vì đã quen cô ta, sao anh có thể hối hận chứ!
Anh hối hận, vậy cô ta phải làm sao?