Chương 1017
Chắc là đến tìm Cố Mặc Ngôn à? Nghĩ vậy, Trình Thư Nghi lên tiếng gọi anh ta: “Dương Tùng Đức, bên này.”
Dương Tùng Đức nghe tiếng thì quay đầu lại, có vẻ cũng không ngờ sẽ gặp được Trình Thư Nghi ở đây, anh ta ngây ra một lát rồi vội bước về phía cô.
“Mợ chủ, cậu Cố cũng ở đây ạ? Vừa nãy anh ấy gọi điện thoại cho tôi bảo tôi đến bệnh viện một chuyến nhưng chẳng nói rõ là chuyện gì, anh ấy không bị thương chứ?”
Nghe Dương Tùng Đức nói vậy, Trình Thư Nghi cười nói: “Anh ấy không sao, người bị thương là Trình Thu Uyển.”
“Trình Thu Uyển?” Dương Tùng Đức nhíu mày: ‘Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy?”
Trình Thư Nghi do dự một lát, không biết có nên nói chuyện này cho Dương Tùng Đức không. Nhưng nghĩ tới việc anh ta là người Cố Mặc Ngôn tin tưởng nhất, cuối cùng cô vẫn nói chân tướng vụ bắt cóc năm đó cho anh ta, nhắc lại mấy câu Trình Thu Uyển đã thừa nhận lại một lần.
“Là cô ta ư!” Nghe hết chuyện, Dương Tùng Đức rất bất ngờ.
Đương nhiên anh ta biết tâm tư Trình Thu Uyển độc ác đến mức nào hơn ai hết. Có điều, anh ta không thể ngờ nổi, từ khi còn nhỏ.
như vậy mà cô ta đã có suy nghĩ và thủ đoạn thế rồi, đúng là càng nghĩ càng thấy sợ.
Thấy Trình Thư Nghi vẫn nhìn mình rất tin tưởng, trong lòng Dương Tùng Đức vô cùng áy náy, không biết rốt cuộc có nên nói sự thật chuyện năm năm trước cho cô không.
Kẻ ác tày trời như Trình Thu Uyển vốn nên bị trừng phạt từ lâu, chẳng lẽ mình phải giúp cô ta che giấu tội ác cả đời?
Dương Tùng Đức nhìn Trình Thư Nghi đầy áy náy, không nhịn được xin lỗi: “Mợ chủ, xin lỗi, năm năm trước tôi không nên đối xử với cô như vậy, tôi… tôi…”
Lời đã đến bên miệng, nhưng Dương Tùng Đức vẫn không đủ dũng cảm nói thẳng chuyện năm đó, mà Trình Thư Nghi nghe anh ta nói vậy, ánh mắt không khỏi trầm xuống.
Cô chưa bao giờ cho phép mình quên khung cảnh năm năm trước Dương Tùng Đức dẫn người ép cô phá thai. Mỗi lần nghĩ lại cảm giác tuyệt vọng khi ấy, cô vẫn không thể thuyết phục mình tha thứ cho Cố Mặc Ngôn. Anh từng tàn nhãn với cô như vậy, làm sao cô mới tha thứ được?
Chuyện này là một vực sâu ngăn cách giữa hai người họ, dù bây giờ Cố Mặc Ngôn đối xử với cô không khác gì trước kia, vô cùng quan tâm và bảo vệ, thì cô vẫn không thể ép mình bước qua như chưa có chuyện gì xảy ra.
Trình Thư Nghi hít sâu một hơi, nở một nụ cười vô cùng miễn cưỡng: “Trong chuyện này anh không sai, năm đó anh cũng chỉ làm việc theo lệnh thôi, muốn trách thì cũng chỉ có thể trách Cố Mặc Ngôn, không thể trách anh được. Sau này không cần nói xin lỗi như vậy nữa đâu.”
Nói rồi, Trình Thư Nghi xoay người bỏ đi, đôi mắt cũng ầng ậng nước. Cô muốn cho Manh Bảo một ngôi nhà hoàn chỉnh, nhưng cô vẫn không biết làm thế nào mới buông bỏ được quá khứ.
Dương Tùng Đức nhìn theo bóng lưng Trình Thư Nghi, anh ta có thể cảm nhận được nỗi bi thương trên người cô, đồng thời cũng mảng mình trong lòng một trận.
Mợ chủ rất rộng lượng, chưa từng trách anh ta vì chuyện năm đó, nhưng anh ta lại cứ do dự không dám nói ra chân tướng của chuyện ấy, hại cậu Cố và mợ chủ rõ ràng yêu thương nhau nhưng lại không thể vui vẻ ở bên nhau. Anh ta có còn là một thẵng đàn ông nữa không?
Dương Tùng Đức vô cùng áy náy nhìn Trình Thư Nghi rời đi, anh ta nắm chặt tay mình, thầm quyết định trong lòng. Lần này chắc chắn anh ta sẽ nói ra chân tướng mọi chuyện!
Trình Thư Nghi ngồi vào ghế trên hành lang bệnh viện, chỉ thấy trong lòng rất mỏi mệt, sự xuất hiện của Dương Tùng Đức khiến cô nhớ lại chuyện năm ấy, cũng bắt đầu suy nghĩ lại mối quan hệ của mình và Cố Mặc Ngôn.