Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 1015




Chương 1015

Hà Kim Minh bị “cướp” chiếc hộp cứu thương, cúi đầu nhìn hai bàn tay trống không, hai tay chợt siết chặt lại. Nhưng anh ta biết điều quan trọng nhất bây giờ là vết thương của Trình Thư Nghi, anh ta không nói gì nữa, chỉ âm thầm kìm nén cơn nóng giận trong lòng.

Hiện tại Trình Thư Nghi cũng không có tâm tư để ý nhiều như vậy, cô chỉ yên lặng ngồi trên sô pha để Cố Mặc Ngôn băng bó vết thương cho mình.

Mặc dù trong lòng cô luôn tự nhủ không cần quan tâm nữa, chẳng qua chỉ vì đang trong tình thế cấp bách nên Tô Ninh Kiều mới như vậy, chắc chắn bà không cố ý đâu. Nhưng khi cô nghe thấy giọng nói đau lòng không ngừng vang lên gọi “Thu Uyển, Thu Uyển” bên tai, Trình Thư Nghi vẫn không cầm được nước mắt.

Trước kia bà cũng từng thương xót cô như thế. Cô còn nhớ khi còn nhỏ trong lúc ăn cơm, cô vô ý làm đổ bát canh, khiến nước nóng đổ hết lên người mình, lúc đó tay cô bị bỏng, đến mức phồng rộp cả lên.

Tô Ninh Kiều đau lòng đến rơi nước mắt, bà vội vàng đưa cô đến bệnh viện, khi băng bó xong, suốt đường đi về bà ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng thổi vết thương cho cô.

Để dỗ cô không khóc, Tô Ninh Kiều còn mua cho cô rất nhiều kẹo mà bình thường bà sẽ không chịu mua, lúc đó cô thực sự cảm thấy mình có một người mẹ tốt nhất trên đời.

Nhớ tới việc Tô Ninh Kiều vừa đẩy mình sang một bên, nhìn mình bằng ánh mắt oán hận, Trình Thư Nghi không hiểu nổi tại sao kể từ khi Trình Thu Uyển xuất hiện, tình cảm giữa mẹ con họ lại trở nên như thế này?

Cố Mặc Ngôn đang cẩn thận băng bó vết thương cho Trình Thư Nghi thì cảm nhận được “nước” nhỏ giọt trên cánh tay mình. Anh ngước mắt lên, thấy Trình Thư Nghi đang lặng lẽ khóc, những giọt nước mắt rơi xuống như chuỗi ngọc bị đứt dây.

Cố Mặc Ngôn cẩn thận thắt chặt băng gạc lại, anh đứng dậy rồi ngồi bên cạnh Trình Thư Nghi, để cô tựa vào vai mình, yên lặng an ủi cô.

Chẳng mấy chốc xe cấp cứu cũng đến nơi, nhân viên y tế khiêng Trình Thu Uyển lên cáng, nhanh chóng đưa cô đến bệnh viện để cấp cứu.

Nhìn ánh đèn cứ sáng mãi ngoài phòng phẫu thuật, Tô Ninh Kiều bồn chồn đứng ngồi không yên, chỉ sợ Trình Thu Uyển sẽ xảy ra chuyện. Bà liếc nhìn ba người Trình Thư Nghi đi theo sau, không thể không trút giận lên người họ, nhất là Trình Thư Nghi.

“Giờ thì mày vui chưa hả!” Tô Ninh Kiều chỉ vào Trình Thư Nghi chất vấn: “Tao không hiểu nổi, tại sao mày lại không buông tha.

Thu Uyển chứ. Phải, đúng là con bé đã làm ra những chuyện không tốt với mày, nhưng mày cũng không sao còn gì, sao cứ phải phải truy cứu trách nhiệm con bé?”

“Dì, chuyện này không thể nói như vậy được đâu.” Hà Kim Minh ở bên cạnh nghe không nổi nữa: “Chuyện lần này là Trình Thu Uyển tự làm tự chịu. Cô ta bảo cháu lừa Thư Nghi về nhà, rồi lại muốn đánh thuốc mê Thư Nghi để giết cô ấy. Cháu không thể chịu đựng được nữa cho nên mới nói với Thư Nghi, nhắc nhở cô ấy phải cẩn thận, nếu không, Thư Nghi mới là người gặp nguy hiểm đến tính mạng đấy.”

Nghe Hà Kim Minh nói vậy, hai mắt Cố Mặc Ngôn tối sâm lại, trông đáng sợ vô cùng. Muốn giết Thư Nghi ư, gan của Trình Thu Uyển thực sự ngày càng lớn rồi! Đợi cô ta tỉnh lại, anh nhất định phải nghĩ cách cắt đứt hoàn toàn hậu họa này mới được.

Còn Tô Ninh Kiều thì sửng sốt một lúc, sau đó lắc đầu kịch liệt, hoàn toàn không tin lời Hà Kim Minh nói: “Cậu nói bậy, Thu Uyển của tôi là đứa trẻ lương thiện nhất, sao con bé lại làm vậy được chứ? Nó đã từng làm những điều sai trái cũng bởi vì nó chưa hiểu chuyện, nhưng nó sẽ không bao giờ giết người, cậu đừng có ở đây mà vu khống nó!”

Càng nghe Tô Ninh Kiều nói, Trình Thư Nghi càng thấy trái tìm mình băng giá Trình Thu Uyển tính kế cô như vậy, cùng lắm cô cũng chỉ bảo.

vệ mình, lấy lại công bằng cho mình thôi. Thế mà Tô Ninh Kiều lại đau lòng tột độ thế kia, cứ như cô làm ra tội ác tày trời gì với Trình Thu Uyển vậy.