Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 1012




Chương 1012

Thấy cửa mở, Tô Ninh Kiều đẩy Cố Mặc Ngôn ra rồi vội vàng bước vào, đánh giá tình huống hiện tại. Thấy Trình Thu Uyến thật sự ở đây, Tô Ninh Kiêu vội bước tới che chở cho cô ta.

*Thư Nghi à, Thu Uyển không cố tình đâu con, con đừng tính toán với con bé được không?” Tô Ninh Kiều cầu xin nhìn Trình Thư Nghi, cầu xin sự tha thứ thay Trình Thu Uyến.

Nhìn người đang giang hai tay đứng trước mặt mình, Trình Thu Uyển không khỏi mừng thầm. Bị Trình Thư Nghi ép khai ra chuyện năm đó, cô ta đã không còn ôm chút hy vọng nào nữa, chẳng ngờ rằng ông trời cũng giúp mình, Tô Ninh Kiều lại xuất hiện vào đúng lúc này Giọng Trình Thu Uyển lập tức trở nên khản đặc, nức nở gọi: “Dì Tô… Hức hức… Dì Tô ơi… Con…”

Tô Ninh Kiều đau lòng xoay người lại, bà cúi xuống lau nước mắt cho Trình Thu Uyển, sau đó ôm cô ta vào lòng rồi nghẹn ngào an ủi: ‘Không sao đâu Thu Uyển, bây giờ không sao nữa rồi, con đừng sợ, có dì Tô ở đây, dì Tô nhất định sẽ bảo vệ cho con, dì tuyệt đối không để ai làm tổn thương con.”

Tô Ninh Kiều dỗ dành Trình Thu Uyển như một đứa con nít, xoay người quỳ xuống trước Trình Thư Nghi: “Thư Nghi à, lần này Thu Uyển có lỗi, mẹ xin lỗi thay con bé, con tha thứ cho con bé, đừng so đo với con bé nữa được không? Coi như mẹ cầu xin con đấy.”

Trình Thư Nghi thấy bà bỗng dưng_quỳ xuống trước mặt mình thì bối rối vô cùng, cô vội vàng bước tới đỡ bà đứng lên: “Mẹ đứng lên đi, mẹ làm gì vậy?”

Tô Ninh Kiều kéo tay Trình Thư Nghi, vừa khóc vừa nói: “Thư Nghi, con nể mặt mẹ mà tha thứ cho Thu Uyển được không? Con bé không cố ý đâu con, mẹ thay con bé xin lỗi, xin lỗi con Thư Nghi, con tha thứ cho con bé được không? Nếu con không chịu thì mẹ sẽ không đứng dậy.”

Trình Thư Nghi nghe bà cầu xin mình như vậy, ngoài hoảng loạn ra còn có cả một chút nghỉ hoặc, Tô Ninh Kiều không biết chuyện năm đó Cố Thành Vũ bắt cóc Cố Mặc Ngôn có một tay Trình Thu Uyển giúp sức, vậy tại sao bà ấy lại cầu xin mình tha thứ?

Rất nhiều chuyện lướt qua trong đầu Trình Thư Nghi, đột nhiên cô nhớ lại lúc mình tạm biệt Tô Ninh Kiều ở phòng bếp, bà kéo cô lại trông như muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi.

Bất chợt vỡ lẽ nhận ra sự thật, môi Trình Thư Nghi run run nhìn Tô Ninh Kiều, gẵn giọng hỏi một cách khó tin: ‘Lúc dùng bữa, mẹ.

biết Trình Thu Uyển bỏ thuốc con phải không?”

“Thu Uyển không cố tình đâu!” Tô Ninh Kiều gấp gáp mở miệng nói: “Thi Nghỉ à, Thu Uyển nó vẫn còn non dại, con bé không hiểu chuyện, con coi như con bé đùa quá trớn, đừng để bụng.”

Trình Thư Nghi nghe được Tô Ninh Kiều nói vậy, cô cũng không biết mình nên giận hay nên cười nữa. Đùa quá trớn ư, bà ấy nói đây chỉ là đùa quá trớn thôi ư! Trong lòng của bà, cô chẳng có tí quan trọng nào thật sao?

Tâm can Trình Thư Nghi đã hoàn toàn nguội lạnh, ngập tràn bỉ thương, từng câu từng chữ chất vấn Tô Ninh Kiều.

“Lúc con ở nhà mẹ ăn cơm, mẹ đã phát hiện Trình Thu Uyển bỏ thuốc con đúng không? Cho nên khi con đi mẹ mới ấp úng. Tại sao mẹ không nói với con? Chẳng lẽ mẹ không hề lo con sẽ gặp chuyện sao?”

“Mẹ… mẹ không thế đâu, Thư Nghi à, Mẹ chỉ lo… Mẹ lo sẽ…” Tô Ninh Kiều không biết nên trả lời câu hỏi của Trình Thư Nghi thế nào. Con cái đau lòng bà cũng tự khắc cảm nhận được, vì vậy bà không biết làm thế nào để nói ra chuyện bà lo cô sẽ đối phó, sẽ gây khó dễ cho Trình Thu Uyển.

Nhưng dù bà không nói thì Trình Thư Nghi cũng đoán ra được ý của bà. Ngoài Trình Thu Uyển ra thì còn có lý do nào nữa chứ.

“Mẹ sợ con phát hiện rồi sẽ trả thù Trình Thu Uyển đúng không?”

Hai mắt Trình Thư Nghi đỏ hoe, nước mắt không kìm được mà tuôn rơi.

Tô Ninh Kiều áy náy nhìn Trình Thư Nghi: “Thư Nghi, mẹ biết làm vậy với con rất không công bằng, khi ấy mẹ nên nói ra. Mẹ xin lỗi con, xin lỗi con, là mẹ sai rồi, tất cả đều là lỗi của mẹ, nếu muốn giận thì cứ giận mẹ đây này, đừng so đo với Thu Uyển, được chứ?”