Chương 1009
Nhìn vẻ mặt lạnh như băng của Cố Mặc Ngôn, Trình Thu Uyển biết lúc này cô ta nhất định phải trả lời: “Khi ấy tôi… tôi không bị bỏ thuốc, còn rất tỉnh táo, những kẻ Cố Thành Vũ tìm cũng chỉ ra vẻ bắt cóc tôi thôi, vì vậy tôi đã cởi dây thừng rồi bỏ đi một mình.”
“Cô bỏ Cố Mặc Ngôn ở lại đó một mình!” Câu trả lời của Trình Thu Uyển khiến Trình Thư Nghi vừa ngạc nhiên vừa tức giận: “Vừa rồi cô còn nói mình không muốn hại anh ấy thật, cô không biết để anh ấy ở lại đó một mình nguy hiểm thế nào sao? Rõ ràng là cô muốn hại chết anh ấy!”
Cảm nhận được cơn thịnh nộ từ người bên cạnh, Cố Mặc Ngôn lại thấy hơi cảm động, tức giận vì anh như thế, chứng tỏ trong lòng cô vẫn còn có anh nhỉ?
Nghĩ đến đây, Cố Mặc Ngôn thấy rất áy náy. Năm năm trước Trình Thư Nghi đã từng nói với anh, khi ấy rất có thể Trình Thu Uyển đã tự mình rời khỏi hiện trường vụ hỏa hoạn, nhưng lúc ấy anh không những không tin cô mà còn cho rằng cô đang đố ky, cố tình nói những lời ấy để vu vạ cho Trình Thu Uyển.
Bây giờ ngắm lại, nếu như năm ấy anh tin những lời cô nói, điều tra kỹ lại sự việc năm ấy thì chắc hẳn sự thật sẽ được làm rõ từ lâu. Còn hai người cũng sẽ không vì chuyện này mà xa nhau lâu như thế.
*Tôi không hề.” Trình Thu Uyển hoảng hốt phủ nhận, sau đó cô ta quay sang nhìn Cố Mặc Ngôn: “Cố Mặc Ngôn, anh hãy tin em, em thật sự không muốn cố ý hại chết anh đâu. Là Cố Thành Vũ, em không ngờ ông ta lại nhẫn tâm như thế. Lúc rời đi em có cởi dây thừng cho anh, em sợ anh sẽ gặp nguy hiểm, em thật sự không muốn anh chết!”
“Nếu mục đích của mấy người chỉ là muốn tôi chết, vậy thì tại sao sau đó cô lại giả chết rồi ra nước ngoài?” Cố Mặc Ngôn không muốn nghe những lời giải thích vô ích này của Trình Thu Uyển nữa, anh lạnh lùng hỏi.
“Em… em…” Mắt Trình Thu Uyển đảo như rang lạc, cô ta ấp úng nói không thành lời.
“Tại sao!” Cố Mặc Ngôn lớn tiếng nhắc lại lần nữa, áp suất quanh người anh tăng vọt, khiến người khác không sao thở nổi.
“Là Cố Thành Vũ!” Bị Cố Mặc Ngôn dọa sợ, Trình Thu Uyển đẩy hết mọi chuyện năm đó lên đầu Cố Thành Vũ: “Cố Thành Vũ sợ chuyện này bị người ta điều tra ra nên đã bảo em giả vờ thành người chết ra nước ngoài, ông ta… ông ta còn cho em một số tiền lớn để bịt miệng, bảo em cả đời này đừng bao giờ về nữa.”
Trình Thu Uyển nói xong thì hơi chột dạ, cô ta không dám nhìn Cố Mặc Ngôn. Khi ấy vì muốn Cố Thành Vũ nhanh chóng đồng ý với mình, cô ta đã chủ động nói sau khi sự việc xảy ra cô ta có thể giả chết chạy ra nước ngoài, tránh để người ta điều tra ra được chuyện này.
Hơn nữa cô ta còn kiếm chác được một khoản tiền lớn từ Cố Thành Vũ, cô ta không chỉ có số tiên lớn nhà họ Cố dùng để.
chuộc Cố Mặc Ngôn về mà Cố Thành Vũ còn móc tiền túi của mình ra cho cô ta thêm vài tỷ nữa, số tiền đó cũng đủ để cô ta tiêu xài phung phí cả đời ở nước ngoài.
“Sau này ai bảo cô về nước?” Cố Mặc Ngôn hơi nhướng mày, ẩn chứa cơn thịnh nộ cùng cực. Vì tiền, vì quyền, vì những vật ngoài thân mà họ có thể lựa chọn hy sinh tính mạng của anh không chút do dự. Anh thấy mình của năm ấy thật sự rất đáng thương.
“Vì anh nên em mới về nước.” Trình Thu Uyển khóc như mưa nói: “Cố Mặc Ngôn, sau khi ra nước ngoài em mới biết vị trí của anh trong lòng em quan trọng cỡ nào, em không quên được anh, em cũng không buông được tình cảm giữa hai chúng ta. Suốt ngần ấy năm em luôn để ý đến tình hình của anh, sau này em biết anh đã kết hôn, em mới không kìm lòng được mà quay về.”
Nói xong, Trình Thu Uyển còn muốn giơ tay năm lấy Cố Mặc Ngôn nhưng lại bị anh né tránh. Thấy thế, Trình Thu Uyển khóc.
càng đau lòng hơn: “Cố Mặc Ngôn, em thật sự rất yêu anh, đã bao nhiêu năm trôi qua, trong lòng em từ đầu đến cuối cũng chỉ có một mình anh, em yêu anh hơn Trình Thư Nghi gấp trăm gấp nghìn lần, không có anh, em thật sự không thể sống nổi.”