Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 1001




Chương 1001

Nhìn thấy nụ cười như có như không trên khóe miệng Trình Thư Nghị, trong lòng Trình Thu Uyển dâng lên cảm giác sợ hãi không thể giải thích được. Rõ ràng người trước mặt đã không còn là Tô Thư Nghi bị cô ta đùa bỡn xoay vòng năm đó nữa.

“Rốt cuộc mày muốn làm gì?” Trình Thu Uyển run giọng nói, ánh mắt cô ta nhìn Trình Thư Nghi giống như nhìn thấy ma quỷ: “Trình Thư Nghi, tao cảnh cáo mày, mày đừng làm bậy!”

Trình Thư Nghi khoác bừa áo khoác của Trình Thu Uyển lên cho cô ta, sau đó không để ý đến cô ta nữa, xoay người đi thẳng vào nhà vệ sinh.

Sau khi rửa tay bằng nước rửa tay nhiều lần, Trình Thư Nghi mới cảm thấy sự khó chịu trong lòng tiêu tán đi một chút. Còn vì sao lại đột nhiên có cảm giác ngột ngạt như vậy, cô cũng không thể giải thích được Trình Thư Nghi ngẩng đầu nhìn mình trong gương, cảnh tượng suýt bị người ta làm nhục lần đó lại hiện lên trong tâm trí cô.

Không thể, mình tuyệt đối không thể mềm lòng, đây đều là những gì Trình Thu Uyển nên nhận, cô nhất định phải đặt một dấu chấm hết vào hôm nay.

Thấy Trình Thư Nghi đi ra, Trình Thu Uyển gào lên với cô: “Mày tuyệt đối không được để lộ những bức ảnh đó, có chuyện gì chúng ta từ từ nói, mày không thể hèn hạ như vậy được!”

Trình Thư Nghi vốn định mở cửa đi tìm Hà Kim Minh thì nghe thấy câu nói này, cô đột nhiên quay người đi tới bên cạnh Trình Thu Uyển, nhìn vẻ tàn ác tràn ngập trong mắt cô ta.

“Tôi hèn hạ? Lúc trước khi cô tìm người làm nhục tôi, cô đã nói gì lúc ở bên cạnh quay video? Rồi cả chuyện cô và Cố Thành Vũ đã uy hiếp Cố Mặc Ngôn công khai thông tin khách hàng như thế nào? Chẳng lẽ mới đó cô đã quên rồi sao? Muốn từ từ nói chuyện à? Được, vậy cô đợi lát nữa cứ từ từ nói với Cố Mặc Ngôn rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì!”

“Chuyện năm đó đều là một tay Cố Thành Vũ bày kế, không liên quan gì đến tao hết. Mày muốn tao phải nói gì, mày mau thả tao rat”

Trình Thư Nghi không muốn nghe Trình Thu Uyển nói những lời vô nghĩa nữa, cô đi ra mở cửa, nhìn thấy Hà Kim Minh đang lo lắng chờ đợi.

“Thư Nghi, em không sao chứ?” Hà Kim Minh nhìn Trình Thư Nghi từ trên xuống dưới, chỉ sợ cô chịu thiệt thòi gì.

“Không sao.” Trình Thư Nghi lắc đầu, nghiêng người để Hà Kim Minh bước vào.

Nhìn thấy dáng vẻ quân áo không chỉnh tề của Trình Thu Uyển, Hà Kim Minh nhíu mày, anh ta quay người nhìn Trình Thư Nghi hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Không hiểu sao hô hấp của Trình Thư Nghi hơi ngưng lại, sau đó cô giả vờ như không thèm để ý: “Chụp mấy bức ảnh có thể làm cho cô ta nói thật thôi.”

Nói thật? Hà Kim Minh ngẫm lại, sau đó lên tiếng hỏi: “Ý em là vụ bắt cóc Cố Mặc Ngôn mà em mới nhắc tới à?”

“Ừ; Trình Thư Nghi khẽ gật đầu: “Năm đó lúc còn chưa ly hôn với Cố Mặc Ngôn, tôi đã nghi ngờ chuyện này có liên quan đến Trình Thu Uyển rồi. Chỉ là sau này xảy ra quá nhiều chuyện nên tôi cũng không tiếp tục điều tra. Lần này Trình Thu Uyển đã nhắc đến, tôi nhất định phải làm cho chính miệng cô ta nói ra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”

Nghe Trình Thư Nghi nói vậy, trong lòng Hà Kim Minh có chút ghen tuông. Có vẻ như Trình Thư Nghi quan tâm đ ến Cố Mặc Ngôn nhiều hơn anh ta nghĩ. Nếu như trong lòng cô thật sự không có Cố Mặc Ngôn, tại sao lại chấp nhất sự thật năm đó như thế?

Nhìn thấy Hà Kim Minh bước vào, Trình Thu Uyển dường như thấy được một tia hy vọng: “Hà Kim Minh, anh thả tôi ra ngoài đi, chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, anh không thể thấy chết không cứu được. Cầu xin anh đấy, anh bảo Trình Thư Nghi thả tôi ra ngoài đi.”

Vẻ mặt đáng thương lúc nói chuyện của Trình Thu Uyển khiến trong lòng Hà Kim Minh không thoải mái. Quen biết nhiêu năm như vậy, anh ta luôn thấy dáng vẻ kiêu ngạo và ngang bướng của Trình Thu Uyển, đây là lần đầu tiên thấy cô ta cầu xin người khác thê thảm như vậy.