Ông Xã Bá Đạo Rất Cưng Chiều Vợ

Chương 67-4: Tiềm tại uy hiếp, đần độn đột kích (4)




Cố Hữu biết chuyện này, đó là khi cậu cùng ông nội nhìn thấy trên ti vi, thấy đưa tin là con tin bị bắt cóc nhưng không nghĩ đến An Nhiên lại ở đó.

“Thật là cậu” Người cầm tờ báo kinh ngạc ra tiếng, lập tức quay đầu lại nói : " Tôi nói chính là cô ấy, các người còn không tin ". Tiện thể quay đầu lại lần nữa, sùng bái An Nhiên, " Cô có học võ phải không ? Cô làm sao mà lợi hại như vậy ? "
An Nhiên cười nhạt, không lên tiếng.

Người ở Thất ban tuy rằng đều là những người bình dân, nhưng trong bọn họ đều có những tâm hồn thuần khiết, bọn họ sẽ không đi lấy lòng bất kì ai, đối với họ mà nói chỉ có nỗ lực học tập như vậy tài năng của bọn họ sẽ được công nhận. Đi hâm hộ cùng ghen tị người khác sẽ không phát sinh. Lấy lòng tiểu thư, thiếu gia cũng vậy.

Bản thân họ đem những gì họ học được trong tay này để kiếm được tiền từ tay kia, đó mới là chân chất nhất.

Đối với An Nhiên có phải là vũ nữ thoát y hay không, thì bọn họ sẽ không đề cập đến, ít nhất là ở Thất ban là vậy. Ngày trước nếu không phải bởi vì Mã Tịnh Như hay đến đây để gây tiếng cũng như nói này nói nọ thì bọn họ thật sự cũng không để ý đến chuyện này.

Khi một người tự dựa vào bảnthân của mình để có cơm ăn, ít nhất đó là sạch sẽ, ít nhất bọn họ sẽ không đòi tiền từ gia đình.

Ở mỗi thời điểm An Nhiên làm cho bọn họ thật khâm phục, cô có thể đứng vững trước những áp lực, cô sẽ không nhìn người khác khi người đó không có thiện ý, ví dụ như khi bọn người đó có nói gì đi nữa thì cô cũng lạnh mặt mà nhìn, chỉ nhìn bọn họ như một đám sửu nhi ( trong convert dịch là tiểu sửu nên ta làm sửu nhỉ ) đang ở trong vòng luẩn quẩn trông như những đám sửu nhi thông thường tuỳ ý hô to gọi nhỏ, mà cô vẫn chỉ lạnh lùng nhìn.

Đột nhiên, nhiều người vây lại trước bàn của An Nhiên, mà trong đó nam sinh chiếm đa số, đối với bọn họ mà nói thì Phó An Nhiên đang một thứ gì đó đặc thù, cô ở trong mắt bọn họ chính là tồn tại một cảm giác như nữ thần, mặc dù có sự việc nói cô là vũ nữ thoát y,hình tượng của cô đối với bọn họ hơi lung lay, nhưng lần này có sự việc là cô cứu người, hình tượng nữ thần không chỉ có khôi phục lại mà còn cao hơn một bậc.

Nội dung trên tờ báo này chỉ xuất hiện ở Thất ban không có lọt ra bên ngoài, ở khía cạch nào đó có thể khẳng định rằng, Thất ban có một sự đoàn kết vững mạnh, các lớp khác không thể sánh bằng.

Có một số chuyện, chính bọn họ cũng biết nguyên nhân, có nhiều chuyện là tốt, nhưng nếu như bị một số người ác ý, không biết chừng từ chuyện tốt đó lại trở thành chuyện xấu mà hại đến bản thân.

" A, đúng rồi, các người có nghe nói gì chưa, năm nay Ngân Dực thực hiện việc trao đổi học sinh. " Có một người đứng trong hàng ngũ vây quanh An Nhiên lên tiếng nói.

" Học sinh trao đổi ? "

" Đúng vậy, nghe nói lần này trao đổi không giới hạn mọi vùng miền quốc gia, lần này có 4 quốc gia, Hoa Hạ, Nhật Bản, Hàn Quốc còn có Anh Quốc nữa. "

An Nhiên cũng biết chuyện này, lần này chắc hẵn là kì trao đổi lâu nhất của Ngân Dực, do Ngân Dực tổ chức.

Ngoại trừ Hoa Hạ, Nhật Hàn Anh là ba quốc gia được phân biệt theo cấp bậc, mỗi nước chọn ra 5 người đứng đầu đến Ngân Dực được gọi là trao đổi việc học, ở mức độ nào đó mà nói, khi trong quá trình học sẽ có tranh đấu để chứng minh thể diện của quốc gia họ.

Sự việc trao đổi đã được đưa tin rộng khắp.

Ngày mà ở Nhật, Hàn, Anh lựa chọn người thì ở Ngân Dực các học sinh cũng đang tất bật chuẩn bị.

Chuyện này Phó lão gia nói với An Nhiên, Phó lão gia còn lên tiếng, nếu có người không biết tốt xấu muốn thi đấu tài năng thì cứ nghênh đón, liền hạ gục bọn người đó, lão gia tử đã giết không ít quỷ Nhật Bản, ông đối với bọn lùn Nhật Bản này không có chút hảo cảm, mà đối với những người nói là thích hiểubiết về văn hoá của quốc gia khác thì chỉ biết cười nhạt.

Khi Phó lão gia tử lên tiếng, cô sẽ không thể làm như mọi thứ đều không biết.

Khi trong phòng học thảo luận, nhìn mọi người đang hứng trí mà bàn luận, An Nhiên nhìn thoáng qua Cố Hữu đang nhíu mày, đáy lòng một trận buồn cười.

" Quả bưởi nhỏ, đang nghĩ gì ? "

Cố Hữu ngồi bên cạch An Nhiên, phía bên kia là một cái hành lang.

"Ôngnội nói, nếu tôi gặp đám người lùn kia, muốn dạy bảo họ thật tốt . " Cố Hữu nghĩ nghĩ, mày càng nhíu chặt hơn.

Theo cậu suy xét, dạy bảo này là gì, nếu là dạy bảo dựa trên thân thể thì cậu thật không nắm chắc.

" Ân, dạy bảo cho tốt ". An Nhiên phụng phịu, tràn đầy đồng cảm mà gật đầu.

Cố Hữu nhíu mày càng chặt hơn.

An Nhiên cũng nói vậy, vậy cậu phải chuẩn bị cho thật tốt, vì một tuần sau đã bắt đầu thực hiện trao đổi.

Nhìn Cố Hữu xuất hiện biểu cảm ngốc ngốc, An Nhiên nhất thời cười đến bụng bị đau.

Tô Nặc một mặt lo lắng nhìn An Nhiên không ngừng nhún vai," Tiểu Nhiên, cậu bị đau bụng sao ? Chúng ta phải đi bệnh viện a ? "

An Nhiên cười càng lợi hại.

Thân thể của cô từ khi nào xuất hiện nhiều thứ như vậy a.

Một tuần sau, vào ngày thứ tư, cuộc trao đổi bắt đầu.

Lần trao đổi này khoảng một tháng, mà trong nữa tháng trước hội học sinh đều luôn khẩn trương chuẩn bị.

Vốn là 15 người, lần này đến là 17 người, Nhật Bản cử đến đây 7 người, 5 nam 2 nữ, Hàn Quốc cùng Anh Quốc thì 5 người, đều là 3 nam 2 nữ, lần này còn có các giáo viên cùng các nhân viên khác, tổng cộng gồm 27 người.

Lần này đều trao đổi học thuật, tuổi dao động từ 14 đến 18.

Trong lúc đó.

Học sinh của Nhật Bản từ xe đi xuống, trên mặt hiện lên ngạo khí, học sinh trao đổi của Hàn Quốc tuy trên mặt lộ vẻ mặt cười, nhưng trong đáy mắt hiện lên vẻ mặt không kiên nhẫn, những người tinh anh của Ngân Dực đều nhìn ra được, duy chỉ có đoàn người đến từ Anh Quốc vẫn duy trì thái độ thân sĩ, nho nhã.

Trong nháy mắt, đoàn người đến từ Anh Quốc đã chiếm không ít hảo cảm từ Ngân Dực.

“Không nghĩ đến, ở Trung Quốc cũng có kiến trúc như vậy a”. Trong đám người xuống xe, có một tiếng nói vang lên, người đó nói là Hàn ngữ, nhưng đây đều là học sinh tinh anh, không người nào mà không tinh thông 5 loại ngôn ngữ?

“ Đây làtrường học tốt nhất Hoa Hạ, nếu loại kiến trúc phổ thông này mà còn không có, thì Hoa Hạ thật là….”. Tự cho là mọi người không hiểu Hàn ngữ, người đó tiếp tục nói.

“ Chữ của Hoa Hạ, nhưng là Đại Hàn Dân Quốc tôi sáng tạo nên! Chúng tôi lần này đến, là cho bọn người đó thêm kiến thực, cái gì gọi là văn hoá chân chính.”

Người Hàn Quốc kia kích động nói, âm thanh ngày càng dương cao.

Học sinh của Ngân Dực còn chưa rời đi, toàn bộ ánh mắt đều tập trung đến tên kia đang cậy ta đây.

Người ở Hoa Hạ là người ẩn nhẫn, mặc dù làrấtchán ghét nhưng vẫn nén xuống, cái này là bạn bè quốc tế a.

Không liên quan, ngày sau còn dài, bọn họ có thể từ từ là dạy bảo tốt cho bọn họ, cái gì mà văn hoá của bổn quốc, cái gì tên là chính sử, cái gì là bẻ cong sự thật!

Mà người luôn ngồi trong hội phòng học sinh – An Nhiên, nhìn video đang phát, theo dõi tên học sinh kia.

Con người dần tối đen đưng lên, cô muốn là gặp mặt tốt đẹp, nhưng đám người này làm cho kiến thức của bọn họ là do trộm mà có.

“Quan sát tốt lắm, mọi hành động khác thường đều được thông qua!” An Nhiên lạnh lùng nhìn đám người bên trong.

Cô sẽ chiếu cố tốt cho đám người “Bạn bè quốc tế”!