Ông Xã Bá Đạo Rất Cưng Chiều Vợ

Chương 43: Hoảng sợ của anh




Phó Quân Hoàng cũng không dẫn An Nhiên về nhà chính nhà họ Phó, mà anh ôm cô đến một nhà trọ bên ngoài của anh.

Trong nhà trọ bài trí cực kỳ ngắn gọn, nhưng là sắc điệu ấm áp hiếm có.

Ngẫu nhiên An Nhiên và Phó Quân có đến chỗ này ở một thời gian ngắn, trong nhà trọ chỉ có mùi vị của hai người, không có người thứ ba.

Phó Quân Hoàng cẩn thận đặt An Nhiên lên trên giường, sắc mặt anh đông lạnh, từ khi rời khỏi nhà họ Tần, một câu anh cũng không nói với cô, cứ như thế ôn cô thẳng đến đây.

Tay An Nhiên muốn giữ chặt anh, nhưng Phó Quân Hoàng đứng dậy quá nhanh, cô vẫn chưa kịp chạm vào anh, anh cũng đã đi ra cửa rồi.

Nháy mắt khi cửa bị đóng, An Nhiên cảm thấy tâm mình vang lên một tiênga hồi hộp.

An Nhiên liền nằm ở trên giường, tầm mắt lạc trên cánh cửa phòng đóng chặt kia, giống như cô đang chờ đợi cái gì, ngay lúc cô đang muốn bỏ cuộc, của bị người bên ngoài đẩy ra, trong tay Phó Quân Hoàng cầm một ly nước trắng.

Anh để ly nước lên trên bàn cạnh đầu giường, anh nâng cô dậy, để cô dựa vào ttong lòng anh, trong tay cầm một viên thuốc bỏ vào trong miệng cô, lại cho cô uống nước, nán lại cho tới khi cô úppng xong, anh lại đặt cô xuống, để cô nằm xuống.

An Nhiên nhận ra viên thuốc kia, là giải dược chế ra nhằm vào bí hiểm của nhà họ Tần, cô không hỏi anh vì sao biết cô bị hạ dươc gì, trong tay còn có giải dược, cô không nghĩ muốn hỏi nhiều, cô chỉ muốn biết, khi nào thì anh mới không tức giận nữa.

Khoảng cách anh tức giận cô, thật sự đã là chuyện rất lâu trước kia rồi.

Đó là chuyện từ tám năm trước, khi anh hôn mê tỉnh lại, anh không ôm cô an ủi cô, anh chỉ yên lặng nhìn cô.

Khi đó anh một câu cũng không nói, chỉ lẳng lặng nhìn, cho đến cuối cùng, cô nhìn anh cười, cô nói cho anh, cô không có việc gì, anh bảo vệ cô, đôi mắt an tĩnh mới hơi buông lỏng.

Anh đang tự trách.

Cô biết.

Phó Quân Hoàng ngồi an vị trên giường, con ngươi thâm thuý nhìn sắc mặt trắng xanh của An Nhiên, tay để ở trên đùi nắm chặt thành quyền, khí tức toàn thân chuyển lạnh.

"Em không sao, chỉ là thân thể có chút vô lực mà thôi." Tay An Nhiên nắm tay Phó Quân Hoàng, nhưng cô còn chuea chạm đến anh, anh đã rời tay đi.

An Nhiên cật lực ngồi dậy tới, cô nhích lại gần người Phó Quân Hoàng, nhưng sau khi uống thuốc, cơ thể càng vô lực, cô cười khổ với anh:

"Lão Suất Ca..."

Con ngươi sâu thẳm xẹt qua một tia cảm xúc, cơ thể cứng ngắc dựa vào cô, nháy mắt khi anh dán vào cô, An Nhiên rúc cổ người vào trong lòng anh, chôn đầu của mình trên ngực anh, thở dài.

"Lão Suất Ca, anh xem, em không sao, em rất tốt, anh không cần im lặng với em, em...." Em sợ hãi.

Nhiều buồn cười, năm đó Tần gia uy hiếp tám phương bây giờ lại vì một người không nói lời nào mà cảm thấy sợ hãi.

Cô lo lắng, anh sẽ giống như năm đó, đi vào ngõ cụt không ra được.

Hai tay vòng trên người cô hơi buộc chặt, gương mặt Phó Quân Hoàng vẫn lạnh ngạnh, lúc này mới hơi hơi có chút buông lỏng, anh vùi mặt mình trên cổ của cô, hô hấp nóng bỏng phun trên da thịt trần trụi của cô, giọng nói của anh khàn khàn mà khô khốc:

"Về sau từ bỏ."

"Uh`m, hẳn không rồi." An Nhiên cười nhạt trong lòng anh, "Lão Suất Ca, cùng em ngủ một lát đi, em mệt mỏi." Toàn thân vô lực làm cô một câu cũng không muốn nói.

"Được." Anh lại đặt cô xuống, sau khi cởi áo khoác, anh lên giường, ôm cô vào trong ngực mình, kề sát cô trên lồng ngực mình, cằm tuấn dật để trên đỉnh đầu của cô, con ngươi khép hờ, hô hấp trầm ổn.

Trời chiều quang huy xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào phòng ngủ, ánh sáng màu cam chiếu vào hai người đang ôm nhau ngủ trên giường lớn, có vẻ đặc biệt ấm áp.

Mặt khác một bên.

Tần Vũ Triết đang ngồi ở trong xe, vẻ mặt âm trầm nhìn cảnh sắc ngoài của sổ xe.

Tại nhà họ Tần, Sau khi nhìn vẻ mặt trắng bệch của Diêm Tử Diêm chạy đến, hắn hai lời chưa nói, cầm giải dược trong tay ném cho cô gái trúng đạn, cầm theo súng chạy đi.

Người ngoài cửa không dám ngăn cản Diêm Tử Diệp, đến lúc đuổi theo hắn, Diêm Tử Diệp đã chạy xa một đoạn đường, hắn chưa nói hai lời, trực tiếp lái xe đuổi theo.

Nhưng là, hắn đúng là vẫn cho truy tìm rồi.

Diêm Tử Diệp nơi đó, có quỷ.

Vùng ngoại thành Đế Đô, trong một thôn xóm, có một tòa biệt thự ba tầng, không ai biết chủ nhân biệt thự kia là ai, cư dân nơi này chỉ có thể ngẫu nhiên thấy có người từ nơi này ra ngoài, nhưng cũng chưa từng thấy qua chủ nhân toà biệt thự này

Một chiếc xe cao cấ có rèm che thẳng hướng quá lai, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người dừng trước cửa toà biệt thự, chỉ thấy người đàn ông tuấn mỹ cả người mặc tây trang màu đen, tay đeo bao tay màu trắng vẻ mặt băng hàn từ trên xe bước xuống, cửa xe cũng đã đóng, người cũng đã tiến vào biệt thự rồi.

Kẻ có tiền cũng không sợ người khác trộm xe đi.

Nhóm người thôn dân nhìn nhịn không được bĩu môi.

Diêm Tử Diệp mới vừa tiến vào cửa chính, vài người đàn ông ngoại quốc mặt áo dài trắng đã đi tới, trong đó còn có người phụ nữ trung niên sắc mặt lo lắng.

"Môn chủ, vừa rồi cơ năng thân thể MH7 đột nhiên bắt đầu giảm xuống, khí quan bắt đầu khô kiệt, nhưng chúng tôi..." Người phụ nữ trung niên cầm báo cáo trong tay, vẻ mặt ngưng trọng nhìn Diêm Tử Diệp.

Diêm Tử Diệp cũng không để ý người phụ nữ trung niên, hắn bước nhanh đi lên lầu, khi hắn đẩy cánh cửa phòng trên lầu ba ra,trong nháy mắt vẻ mặt nhu hoà xuống, hắn chạy đến chiếc giường lớn, sau đó hài đầu gói chậm rãi quỳ trên tấm thảm mềm mại.

Giường lớn không hề giống như trong tưởng tượng của chúng ta, tấm chăn che lại dụng cụ đang hoạt động.

Ở trên giường kia, Chất lỏng màu đỏ cùng với dòng nước màu xanh chảy xuống, mà ngay trên "giường", một cô gái đang nằm, cô nhắm chặt mắt, nếu không phải trên người cô cắm đầy các ống dụng cụ, nhìn cô sẽ giống như một người ngủ say.

Phòng bày đầy đủ các loại dụng cụ, nơi này hoàn toàn không giống phòng ngủ thông thừong, mà giống như phòng bệnh.

Dụng cụ nơi này có thể nói là tiên tiến nhất trên thế giới, không có dụng cụ hoàn hảo nào có thể đánh đồng với nơi này.

Tầm mắt của Diêm Tử Diệp ở trên người cô gái bồi hồi chuyển động qua lại, cuối cùng tầm mắt của hắn dừng trên khuôn mặt quen thuộc đến tận xương, tay hắn có chút run rẩy vỗ về gương mặt được ngăn cách bởi tấm thuỷ tinh, con ngươi của hắn cụec kì dịu dàng, hắn dán lên thuỷ tinh không biết đang nói gì đó, chỉ có thể mơ hồ nghe được:

"... Không cho phép... Anh làm sao có thể..... Để em rời đi...."

"Môn chủ, hiện tại tất cả đều đã ổn định, thật xin lỗi, lúc ấy chúng tôi quá kinh hoảng, cho nên mới kêu người gọi điện thoại cho ngài." người phụ nữ trung niên báo cáo, đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt áy náy nhìn Diêm Tử Diệp quỳ trên sàn nhà.

Hai tay Diêm Tử Duệp khoác kên thuỷ tinh, con ngươi dịu dàng, "Không có việc gì là tốt rồi."

Người phụ nữ trung niên có chút lo lắng liếc mắt nhìn Diêm Tử Diệp một cái, sau cùng, vẫn là lựa chọn ra ngoài.

Lúc này, vẫn lại là không cần quấy rầy môn chủ là tốt.

Sau khi cửa bị đóng lại, Diêm Tử Diệp an tĩnh nhìn cô gái nhắm chặt hai tròng mắt nằm trên giường, giọng nói của hắn chứa đầy điên cuồng: "Gia, chờ một chút, chờ một chút, anh có thể để cho em tỉnh lại rồi....."