Ông Xã Bá Đạo Rất Cưng Chiều Vợ

Chương 161: Em dám đi cùng hắn, anh sẽ giết chết hắn! (2)




An Nhiên vội vàng lấy điện thoại ra, vẫn là số lạ gọi đến nhưng An Nhiên có ấn tượng với dãy số này, là của Caesar.

“Alo.” An Nhiên hít một hơi thật sâu rồi lạnh nhạt nói.

“Bảo bối của tôi có khác, đến lúc này rồi mà vẫn còn bình tĩnh được, không hổ là người phụ nữ tôi để ý đến.” Bên kia điện thoại vang lên tiếng nói lười nhác của Caesar. 

An Nhiên nhìn ra ngoài, cô lập tức hiểu mọi chuyện” “Những người đó là người của anh.”

“Sao tôi có thể để người phụ nữ của tôi gặp chuyện được chứ.” Giọng nói vừa lười biếng vừa khàn khàn.

Ánh mắt An Nhiên thể hiện sự chán ghét: “Caesar, món nợ giữa chúng ta còn chưa tính xong.” 

“Không sao, chúng ta có thể tính từ từ, chúng ta có thời gian mà.” Caesar không hề để tâm đến sự lạnh lùng của An Nhiên: “Em nói xem, lần này tôi giúp em thì em sẽ cảm ơn tôi thế nào đây?”

“Caesar, tôi chưa đến mức phải cầu xin anh.” An Nhiên cúp máy.

Ban đầu, An Nhiên tưởng rằng tay bắn tỉa kia là người của lão soái ca, không ngờ lại là người của Caesar. 

Ánh mắt An Nhiên trở nên lạnh lùng, xem ra người của Caesar có mặt ở mọi nơi.

Bạch Tịnh Trần mặc dù không ở chung một chỗ với An Nhiên nhưng lời của An Nhiên hắn có thể nghe được hết, hiển nhiên những người giúp bọn họ đều là người của cô.

Phó An Nhiên quả nhiên không tầm thường. 

“Tìm đúng cơ hội, tự mình chạy.” An Nhiên nhìn Bạch Tịnh Trần ra hiệu, và quan sát tình hình bên ngoài.

Bây giờ hai tên áo đen kia không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa, không biết chừng bọn súng bắn tỉa ở chỗ nào đó lập tức sẽ động thủ, bọn chúng bây giờ thà để cho bọn họ chạy cũng không dám động thủ nữa.

Lam Nhược Khê và Lãnh Hạo muốn vào bên trong xem tình hình, nhưng bọn họ chưa kịp hành động đã bị Vương Thế Kiệt ngăn cản. 

“Quân chủ nói rồi, bảo tôi chú ý hai người.”

“Buông ra!” Lam Nhược Khê nhìn Vương Thế Kiệt, đôi mắt cô như muốn phát ra lửa.

Vương Thế Kiệt lắc đầu: “Không được, quân chủ nói rồi, nếu các người dám động thủ, các người sẽ bị đuổi khỏi Vô Xá.” 

Câu nói phía sau đó đương nhiên là giả thôi, Vương Thế Kiệt biết nếu không nói như vậy, bọn họ nhất định sẽ xông vào trong.

Vương Thế Kiệt một mực tin tưởng An Nhiên, cô ấy yêu cầu hắn làm thế nào thì hắn sẽ làm thế đó, trước giờ chưa từng nghi ngờ gì.

Lúc ba người Lam Nhược Khê, Lãnh Hạo và Vương Thế Kiệt giằng co thì tiếng xe cảnh sát vang lên, cuối cùng cũng có người đến rồi. 

Sau khi ba người nhìn nhau thì tự động lùi về phía đám người, rồi sau đó đi theo dòng người được cảnh sát bảo vệ.

Hai tên áo đen liếc nhìn nhau, bọn chúng biết lúc này không còn cơ hội ra tay nữa, nên nhanh chóng tìm chỗ ẩn nấp rồi rời đi.

Ngay khi hai tên áo đen rời đi, An Nhiên và Bạch Tịnh Trần cũng lén đi ra. 

Hiện tại, bọn họ vẫn nên điệu thấp (*) một chút thì tốt, nếu không, bị đưa về cục cảnh sát nhất định sẽ có một lượng các nhà báo đến phỏng vấn tình hình, đến lúc đó, khuôn mặt của An Nhiên khó tránh khỏi xuất hiện trên tivi, vậy thì quá muộn rồi.

(*) điệu thấp: không quá nổi bật.

An Nhiên và Bạch Tịnh Trần từ bên trong đi ra, lập tức đã có người vây quanh, An Nhiên thấy toàn là người của Vô Xá, là người quen. 

Lúc những người đó thấy An Nhiên, biểu cảm trên mặt không thể nào che giấu được sự vui mừng, bọn họ đã rất lâu không gặp quân chủ, bọn họ đương nhiên phải vui rồi.

Mấy người bảo vệ An Nhiên và Bạch Tịnh Trần nhanh chóng rời đi.

Bọn người Lam Nhược Khê và Lãnh Hạo cũng đi lên. 

An Nhiên và Bạch Tịnh Trần lên xe do Lam Nhược Khê chuẩn bị sẵn, An Nhiên vừa ngồi vào xe thì bọn người Lam Nhược Khê cũng lên xe.

Vương Thế Kiệt và Lãnh Hạo không nể mặt Bạch Tịnh Trần, thậm chí còn không chào hỏi mà bọn họ chỉ tập trung nhìn An Nhiên.

“Anh…” 

“Được rồi, bây giờ đừng nói gì, cũng đừng hỏi gì.” Bây giờ An Nhiên không có thời gian nói nhiều với bọn họ, nếu nói một nửa, bọn họ sẽ suy nghĩ lung tung, vẫn nên là không nói gì cả là tốt nhất.

Lam Nhược Khê và Lãnh Hạo đều dừng lại, cái cảm giác nói một nửa rồi không nói nữa thật khiến người ta khó chịu.

Bạch Tịnh Trần biết Lam Nhược Khê và Lãnh Hạo, hắn đã sớm biết thân phận của An Nhiên là lão đại của Vô Xá, hắn cứ tưởng trong hai năm cô mất tích, Vô Xá đã có người khác làm chủ, nào ngờ bọn họ vẫn giữ nguyên như trước. 

Bạch Tịnh Trần liếc nhìn An Nhiên, sau đó dời ánh mắt đi.

Người phụ nữ này quả nhiên…khiến hắn khâm phục không thôi.

“Bây giờ đi đâu?” An Nhiên hỏi Bạch Tịnh Trần, hiện tại, cô ấy tuyệt đối không về Phó gia, bây giờ năm tên áo đen còn chưa giải quyết xong, nếu như bọn chúng chạy theo sau xe của bọn họ, đến lúc đó tìm được Phó gia… 

An Nhiên không cách nào tưởng tượng được hậu quả.

Phó gia mặc dù có bảo vệ nhưng nếu so với những tên sát thủ chuyên nghiệp này thì còn thua một bậc.

Bạch Tịnh Trần chớp chớp mắt rồi nói: “Sân bay.” 

“Hộ chiếu của tôi…”

“Những thứ cần làm đều đã làm xong rồi, bà Bạch có lẽ đang chờ ở đó.”

An Nhiên liền không nói gì nữa. 

Nhưng đám người Vương Thế Kiệt vẫn còn đang mơ hồ.

“Quân chủ, cô lại muốn đi đâu vậy? Cần bao lâu mới có thể trở về? Chúng tôi...” Lam Nhược Khê lúc này như đứa trẻ con, bọn họ còn chưa kịp mừng vì gặp lại An Nhiên thì đã phải đối mặt với phân ly lần nữa.

“Sau khi làm xong chuyện này, tôi sẽ trở về.” An Nhiên chỉ có thể nói được như vậy: “Cảm ơn các người đã có mặt lúc tôi không ở đó, xử lý tốt việc ở Vô Xá.” 

Lam Nhược Khê và Lãnh Hạo lắc đầu, Lam Nhược Khê nói: “Vậy...vậy chúng tôi không thể đi theo cô không?”

“Không được!” An Nhiêm trực tiếp từ chối: “Nếu các người đi rồi, Vô Xá phải làm sao? Yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì đâu.”

Trải qua chuyện lần này, sao có thể không sao chứ? Sao họ có thể không lo được? 

Bạch Tịnh Trần từ sau khi lên xe thì không nói gì.

Bọn người Lam Nhược Khê không hỏi người đàn ông này rốt cuộc là ai, bọn họ sớm đã điều tra về người này, tuy tư liệu không đầy đủ, nhưng miễn là hắn không làm hại quân chủ, thì bọn họ cũng không cần để tâm đến hắn.

Sau khi đến sân bay, Lam Nhược Khê và Lãnh Hạo cùng hộ tống An Nhiên đi vào trong. Bọn họ không biết An Nhiên muốn bay đi đâu, bọn họ có hỏi nhưng cô không nói, bọn họ biết lần này quân chủ không định nói gì. 

“Tiểu thư! Hai người cuối cùng cũng đến rồi, tôi còn tưởng hai người đã xảy ra chuyện gì.” Sau khi nhìn thấy bọn họ, bà Bạch lập tức chạy đến bên An Nhiên, kéo tay cô, lo lắng nói.

Bọn người Lam Nhược Khê kinh ngạc nhìn bà lão dồi dào sức lực trước mặt. Vóc dáng của bà không cao, tóc bạc trắng, nhưng cử động lại không giống người già, ngược lại còn lộ ra sự oai hùng.

Sắc mặt Bạch Tịnh Trần không tốt lắm, hiển nhiên trước khi lên xe hắn liên lạc không được với người hắn cần liên lạc. 

Bà Bạch nhìn dáng vẻ nhếch nhác của hắn, lập tức ngẩng người và nói: “Bọn họ lại ra tay nữa sao?”

An Nhiên không nói gì, nhưng từ biểu cảm của Bạch Tịnh Trần, hẳn là bà Bạch cũng đã biết chuyện gì đó.

“Thiếu gia, năm đó tôi nói bọn người đó không giữ lại được, người không nghe, lần này thì tốt rồi! xem năm đó người đã làm gì kìa!” Bà Bạch trông có vẻ rất giận. 

Sao bà lại có thể không tức giận được cơ chứ? Tiểu thư đã vì Bạch Niệm Điệp mà bị thương bao nhiêu lần, bà đã nhẫn nhịn nhưng điều này không có nghĩa là bà không tức giận.

Tính khí của bà Bạch vốn đã nổi tiếng là không tốt. Mấy năm gần đây chỉ vì tuổi đã lớn không muốn tính toán với những người trẻ, nhưng không ngờ bà không quản thì người khác lại leo lên đầu như vậy.

“Còn bao lâu nữa là bay?” Bạch Tịnh Trần trầm tĩnh hỏi bà Bạch. 

“Sắp rồi.” Bà Bạch nhìn Lam Nhược Khê, lạnh lùng nói.

An Nhiên thả tay bà Bạch ra: “Tôi đi nói chuyện với bọn họ một chút.”

Bà Bạch gật đầu, cũng không đi theo. 

An Nhiên dẫn đám người Lam Nhược Khê sang một bên, nói: “Đến lúc đó các người về nói với Phó Quân Hoàng. Cứ nói là tôi xử lý xong mọi chuyện sẽ trở về, không cần lo lắng.”

“Gọi điện...” Vương Thế Kiệt không hiểu, trực tiếp gọi tiện biết bao.

Lam Nhược Khê lười để ý Vương Thế Kiệt, nếu quân chủ gọi điện cho Phó gia thì hôm nay bọn họ đừng hòng đi. 

An Nhiên không giải thích gì: “Chuyện liên quan đến tôi, tôi nghĩ các người biết cách xử lý rồi.”

“Yên tâm đi, sẽ không có tin gì bị đưa lên đâu.” Vương Thế Kiệt đảm bảo.

An Nhiên tin tưởng Vương Thế Kiệt có thể xử lý được chuyện này, hiện tại, hắn đã bắt đầu tiếp nhận sản nghiệp của nhà hắn rồi, trong giới thương nghiệp cũng có không ít người gọi hắn một tiếng Vương tổng rồi. 

“Các người mau về đi, không cần tiễn.”

Lam Nhược Khê biết quân chủ không muốn bọn họ biết số chuyến bay của cô, không còn cách nào khác, bọn họ chỉ đành rời đi.

Ngồi vào xe, Vương Thế Kiệt không nói gì, nhưng hắn không nhịn được bao lâu thì nói: “Chả lẽ các người không cảm thấy để quân chủ đi như vậy thì trong lòng sẽ cảm thấy khó chịu sao?” 

Lãnh Hạo trầm mặc không nói gì.

Lam Nhược Khê cũng không nói gì.

“Thôi bỏ đi, hỏi các người, các người cũng không có cách gì.” Vương Thế Kiệt nằm dài ra sau. 

Lam Nhược Khê đang lái xe thì giẫm phanh, sau khi suy nghĩ, cô quay xe rồi chạy về phía sân bay.

Vương Thế Kiệt nở nụ cười hài lòng.

Lãnh Hạo vẫn là không nói gì, chỉ là nét mặt có dễ chịu hơn phần nào. 

“Quản hắn làm gì, bảo vệ quân chủ đã rồi nói.”

Vì vậy, cho dù nói thế nào thì lần này bọn họ vẫn sẽ đi theo.

Nhưng lúc bọn họ đến sân bay tìm người thì đã không thấy bóng dáng An Nhiên ở đó nữa. 

Sắc mặt của bọn người Lam Nhược Khê đều trở nên trắng bệch.

“Lẽ nào bọn họ đã lên máy bay rồi?” Vương Thế Kiệt nói.

Lãnh Hạo không nói gì, hắn chạy nhanh về bàn tiếp tân, mặc dù không biết hắn chạy đi hỏi gì nhưng quanh đi quẩn lại cũng chỉ là số chuyến bay mà thôi. 

Lúc Lãnh Hạo trở lại, vẻ mặt của hắn không được tốt, hiển nhiên là không hỏi được thứ hắn muốn biết.

Trong lúc ba người bọn họ chạy tới chạy lui trong sân bay.

Thì An Nhiên và Bạch Tịnh Trần đang đứng xếp hàng trong trong dòng người. 

“Anh chắc chắn bây giờ chúng ta trở về Bạch Quốc của anh thì tình hình sẽ tốt hơn?” Sắc mặt An Nhiên không được tốt lắm nhìn Bạch Tịnh Trần.

Vừa rồi An Nhiên nhìn thấy Bạch Tịnh Trần cứ cố liên lạc với người nào đó, nhưng có vẻ như không liên lạc được.

Bạch Tịnh Trần uể oải, lúc này hắn không biết nên trả lời câu hỏi của An Nhiên như thế nào. 

Người bên phía Bạch Quốc không liên lạc được, đây là tình trạng trước giờ chưa từng có. Nếu liên lạc lâu như vậy mà vẫn không liên lạc được thì chỉ có một khả năng, hắn đã bị giết rồi.

Tay của Bạch Tịnh Trần run run run, là Bạch Niệm Điệp!

“Bạch Tịnh Trần, không thể làm quỷ chết oan như vậy.” An Nhiên hừ lạnh: “Bây giờ anh quyết định chúng ta về nhà anh thì bốn bên sẽ là địch?” 

Bây giờ là ở Đế Đô mà đã công khai ám sát như vậy, nếu về Bạch Quốc thì càng thê thảm hơn. Với tình hình bây giờ, hẳn là người Bạch Tịnh Trần có thể nhờ vả được đều đã xảy ra vấn đề rồi.

Cũng vào lúc bọn họ trải qua kiểm tra an toàn, Bạch Tịnh Trần đột nhiên nắm tay An Nhiên, trầm mặc nói: “Hôm nay không đi nữa.”

An Nhiên chau mày. 

Bà Bạch cũng kinh ngạc nói: “Thiếu gia? Đã chuẩn bị xong hết rồi, sao lại không đi nữa?”

“Bên đó hình như có chuyện rồi.”

Câu nói của Bạch Tịnh Trần khiến bà Bạch biến sắc. 

Đúng rồi, nếu người bên đó xảy ra chuyện, bọn họ trở về thì chỉ có một con đường chết.

An Nhiên không nói gì, cô chỉ quay người đi, cô bây giờ không có thời gian dây dưa với Bạch Tịnh Trần.

“Anh muốn người thì đi nói với Khâu Doãn Hiên, người của tôi sẽ không cho anh đâu.” An Nhiên vừa đi ra ngoài vừa lạnh lùng nói. 

Bạch Tịnh Trần chau mày, hắn thật sự muốn cô đưa người ra, không ngờ hắn chưa nói thì cô đã từ chối.

Bạch Tịnh Trần cười khổ, khuôn mặt bà Bạch thì như đóng băng.

Thế cục bây giờ đã căng thẳng đến mức này rồi. 

An Nhiên liên tục chau mày, bây giờ cô không biết nên đi đâu.

Quay lại khách hạn sao? Đến lúc có người của Phó gia nhất định sẽ không đồng ý, cô phải suy nghĩ thật kỹ, phải lấy cớ gì để thuyết phục Phó gia đây.

Cũng vào lúc An Nhiên đang cố nghĩ lý do thì một bóng người đã xuất hiện trước mặt cô. 

An Nhiên không để ý đến người đó, cô lách người qua rồi đi tiếp, nhưng đi được vài bước thì cách tay cô bị người đó nắm lại.

An Nhiên giật mình, phản xạ có điều kiện của cô là ra tay đánh trả.

Nhưng sau khi cô nhìn thấy ánh mắt giận dữ ấy, tất cả sự nóng giận của cô đều biến mất, thay vào đó là bộ mặt kinh ngạc. 

“Lãi soái ca, sao anh đến đây?”

“Nếu không đến, không phải em sẽ đi với người khác sao!” Phó Quân Hoàng lạnh lùng nói, nhưng trong lời nói lạnh lùng đó cũng có phần uy hiếp: “Nếu em dám ích kỷ chạy mất, hậu quả... Em có thể thử.”

An Nhiên ngẩn người, cô đang bị uy hiếp sao? Đây hình như là lần đầu cô bị lão soái ca uy hiếp. 

Nhưng không hiểu sao, lời nói uy hiếp này lại làm cô thấy vui?

Thấy cô không nói gì, Phó Quân Hoàng càng giận dữ. Cô không biết lúc anh nhận được tin tức đã tức giận thế nào.

“Nếu em dám đi với hắn, anh sẽ giết hắn!