Editor: Norah
Lời này của An Nhiên làm cho cụ Phó bật cười ha ha: “Lão Cố, ông nghe thấy chưa hả? Con bé chọn người nhà họ Phó tôi! Thằng nhóc thối là cháu trai của tôi! Đó chính là nói, cuối cùng người nó chọn là tôi!”
“Hừ! Lão Phó, ông có biết xấu hổ hay không vậy? Tiểu hồ ly chọn Quân Hoàng có nghĩa là chọn ông à? Sao ông có thể không biết xấu hổ như vậy chứ?” Sau khi Cố Trường Thanh nói xong câu này, liền quay đầu đi, nhìn An Nhiên oán hận nói: “Tiểu hồ ly, con nói xem ông đối xử với con không tốt sao? Cho con đến nhà họ Cố ông ở mấy ngay thì sao? Hả? Con nói xem, lão Phó đúng là muốn chết mà! Cái gì mà làm con cháu nhà họ Phó thì sao có thể đi đến nhà họ Cố ở? Vẫn là ông nhìn con lớn lên mà.”
“Thế nào? Ông nhìn con bé lớn lên thì giỏi lắm à? Con bé vẫn do tôi nuôi lớn! Lão Cố, ông đừng cho rằng tôi không biết ông có ý đồ gì, tôi nói cho ông biết, bây giờ con bé là cháu dâu của nhà họ Phó tôi, nếu như ông dám có ý đồ gì với con bé, tôi dùng gậy đánh chết ông.”
Cố Trường Thanh nghe vậy thì tức giận: “Hừ! Lão Phó, ông có ý gì? Ông muốn dùng gậy đánh chết tôi sao? Dựa vào cơ thể lão hóa giòn xương của ông bây giờ sao? Còn muốn đánh chết tôi? Tiểu hồ ly, con nghe xem đi! Nghe xem! Lão Phó này chính là không muốn ông sống tốt mà!”
“Lão Cố, bây giờ ông nói rõ cho tôi, gì mà tôi không muốn thấy ông sống tốt? Hả? Đột nhiên ông chạy đến muốn cướp con bé nhà tôi, đừng nói là cho dù con bé đồng ý, tôi cũng không đồng ý!” Lúc này lão Phó thật sự tức giận: “Đừng nói là tôi đồng ý, ông hỏi xem thằng nhóc Quân Hoàng có đồng ý không!”
Rõ ràng là Cố Trường Thanh đã quên mất sự tồn tại của Phó Quân Hoàng, sau khi cụ Phó nói tên của Phó Quân Hoàng, tầm mắt ông nhanh chóng dừng ở trên người Phó Quân Hoàng.
Chỉ thấy Phó Quân Hoàng giống như không quan tâm xung quanh mà vuốt ve cánh tay An Nhiên, dường như là đang xoa bóp cho cô.
Nhìn thấy vẻ mặt Phó Quân Hoàng nghiêm túc như thế, đáy lòng An Nhiên nảy lên cảm giác mềm mại.
“Nhóc con, con đến nói cho ông biết, con có đồng ý cho tiểu hồ ly đến nhà ông ở vài ngày hay không?” Cố Trường Thanh hỏi thẳng anh.
Phó Quân Hoàng nhìn An Nhiên một lúc, sau đó tầm mắt lại dừng ở trên người Cố Trường Thanh, sau khi cân nhắc một hồi, lạnh nhạt nói:
“Được.”
Phó Quân Hoàng vừa dứt lời thì Cố Trường Thanh bật cười ha ha: “Lão Phó, ông nghe thấy chưa, thằng bé nói được! Ha ha, bây giờ ông không còn cách nào nữa…”
“Cùng nhau.” Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Phó Quân Hoàng lại truyền đến, giọng nói này làm tiếng cười của Cố Trường Thanh không còn nữa.
Đột nhiên Cố Trường Thanh xoay người, nhìn Phó Quân Hoàng, thu hết biểu cảm trên mặt: “Nhóc con, vậy thì con không đúng rồi, khi nào thì ông nói cho con đến nhà họ Cố ông ở hả? Ông chỉ yêu cầu một mình tiểu hồ ly thôi.”
Phó Quân Hoàng nhìn An Nhiên đang nhịn cười, hơi nhíu mày lại, tùy tiện nói: “Vậy thì không đi.” Sao anh có thể yên tâm để một mình bảo bối đến nhà họ Cố?
“Ông nói con…” Cố Trường Thanh nóng nảy ngay lập tức, sao đứa nhỏ này cứ như vậy chứ!
“Cảm ơn yêu cầu của ông Cố, chỉ là con quen ở đây rồi, quen giường ở đây.” An Nhiên ngắt lời Cố Trường Thanh, cười nói.
Trong nháy mắt, Cố Trường Thanh không nóng nảy nữa.
Nếu tiểu hồ ly cũng nói như vậy, ông nói thêm cái gì thì cũng không có tác dụng.
Cố Hữu thở dài, chỉ có An Nhiên mới có thể đối phó với hai ông già này: “An Nhiên, tôi…” Giọng nói chợt ngừng lại, đồ vật nhỏ bé trên ngón tay thon dài của An Nhiên làm cho lòng anh vốn đang dễ chịu trở nên rầu rĩ.
“Hả?” An Nhiên rúc vào trong ngực Phó Quân Hoàng, mặc cho anh vuốt ve cơ thể mình.
Cố Hữu à một tiếng, ngay sau đó giống như bừng tỉnh lại: “À không có gì, quên mất vừa rồi muốn nói gì rồi.”
An Nhiên cũng không để ý, tiếp tục rúc ở trong ngực Phó Quân Hoàng, nghe cụ Phó và ông cụ Cố cãi nhau một cách vô bổ.
An Nhiên không chú ý đến sự khác thường của Cố Hữu, nhưng Phó Quân Nhã vẫn luôn chú ý Cố Hữu lại nhìn toàn bộ vào trong mắt, nhìn chăm chú.
Hai tay nắm thật chặt lại với nhau, không biết lúc nào thì trong khoang miệng chứa vị máu tanh, cô bỗng hoảng sợ, cô vừa phát hiện không biết khi nào thì môi đã bị cô cắn rách.
Cô đính hôn rồi.
Cô thật sự đính hôn rồi.
Cố Hữu khó khăn dời tầm mắt khỏi ngón tay An Nhiên, hơi cúi đầu, tóc mái dài che đôi mắt anh lại, không để cho người khác thấy ánh mắt rũ xuống của anh.
Tầm mắt Cố Trường Thanh vẫn đang tranh cãi với cụ Phó chuyện gì đó thoáng nhìn qua người cháu trai của mình, sau đó không nói gì mà tiếp tục ầm ĩ với cụ Phó, chỉ là ánh mắt lộ vẻ sâu xa bí ẩn.
Trong lúc đó thì Phó Văn An có đi xuống một lần, dfienddn lieqiudoon nhưng mà sau khi ông đến phòng bếp rồi lên tầng lại thì không xuống thêm lần nào nữa.
Đối với chuyện giữa chú nhỏ Phó và ông cụ Cố, An Nhiên vẫn vô cùng tò mò, lát nữa cô phải cho Bàn Đôn điều tra kỹ chuyện này.
Đêm khuya.
Bên trong căn phòng gần như vắng lặng không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào, ngay cả âm thanh đồ điện cũng không có.
Lúc này Diêm Tử Diệp đau khổ nằm ở trên giường lớn, nhíu chặt chân mày, nhắm nghiền hai mắt, xem ra anh vô cùng đau khổ, giống như lọt vào trong ác mộng nào đó.
“Là anh giết chết Tần Lam.”
“Tần Lam bị anh giết chết.”
Vẫn là giọng nói của người phụ nữ kia. Giọng nói của người phụ nữ kia vang lên từng hồi một trong đầu anh, lặp đi lặp lại, giống như sợ anh quên mất nên không ngừng lặp lại trong đầu anh.
Đột nhiên, cảnh tượng biến đổi.
Anh thấy mình bị nhốt ở trong phòng tối, thấy chính anh kêu to:
“Thả tôi ra! Các người là ai?”
“Hả… Tôi là ai? Đợi đến lúc, tự nhiên anh sẽ biết tôi là ai.” Trong giọng nói biếng nhác kia chứa vẻ giễu cợt.
“Anh muốn làm gì?”
“Làm gì?” Khóe môi người nọ cong lên, anh không thấy rõ dáng vẻ của người nọ, nhưng mà cảm giác người nọ cho anh quá quen thuộc, quen thuộc đến nỗi làm cho cả người anh rét run: “Dĩ nhiên là đi làm chuyện anh không dám làm.”
Anh thấy mình nhìn người trước mặt như gặp quỷ, vẻ mặt anh lộ vẻ vô cùng khiếp sợ cùng không thể tin.
“Diêm Tử Diệp, chuyện anh không dám làm, tôi sẽ hoàn thành tất cả giúp anh. Chờ khi anh tỉnh lại, anh sẽ phát hiện, toàn bộ thứ anh muốn lấy được thì đều đã có.”
Hình ảnh lại thay đổi lần nữa.
Anh nằm ở trên giường, sắc mặt tái nhợt, môi nứt nẻ, anh nhìn người đứng ở bên giường, nhìn người nọ mở miệng nói với anh:
“Đường chủ! Tần gia đi rồi!”
Anh thấy sắc mặt mình vốn tái nhợt trở nên gần như trong suốt, anh thấy anh khó thở, sau đó thì truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn, cấp cứu…
Đường chủ! Tần gia đi rồi!
Bóng dáng nằm ở trên giường đang giãy dụa chợt vươn mình ngồi dậy, trên trán anh chảy đầy mồ hôi, anh nắm chặt ga giường, ôm chặt lồng ngực mình.
Đau quá.
Tại sao đã trôi qua lâu như vậy rồi mà trái tim anh còn có thể… đau.
Bên trong căn phòng kiến trúc châu Âu, đèn treo lộng lẫy vẫn sáng, Caesar vắt chéo hai chân, tựa trên ghế dựa, cầm một quyển sách dày trên tay, ghế dựa còn đang nhẹ nhàng lắc lư.
“Tần Lam, đến đây, đừng đứng xa như vậy.” Caesar không dời tầm mắt khỏi quyển sách mà chỉ ngoắc tay với bóng dáng đang co rúc ở trong góc.
Cơ thể Tần Lam căng cứng lại, đôi mắt đen nhánh nhút nhát nhìn Caesar, khẽ cắn môi dưới của mình.
Bởi vì lắc lư nên ghế dựa phát ra tiếng két két làm cho cơ thể Tần Lam hơi run rẩy, Caesar giống như rất kiên nhẫn tiếp túc ngoắc tay với cô:
“Tần Lam, đến chỗ của tôi, tôi sẽ không làm tổn thương cô, đến đây.”
Sau khi Tần Lam nhìn Caesar một lúc, tầm mắt lại dừng ở quyển sách trên tay anh, nhìn rồi lại nhìn, cô nghiêng đầu, ánh mắt vẫn dè dặt như cũ, nhưng cũng không cố sức co rúc lại như trước nữa.
Gần đây Caesar đều đến phòng cô đọc sách, anh đặt một ghế xích đu ở trong phòng, ánh nắng buổi chiều luôn vô cùng dễ chịu, ánh nắng chiếu vào trên người anh, mặt nạ che nửa mặt lại không che được vẻ mặt lộ vẻ rất thoải mái của anh, ngay cả trên khóe môi cũng chứa một ít ý cười nhàn nhạt.
Dáng vẻ khi đó của anh làm cho người khác không nhịn được muốn lại gần.
Dáng vẻ khi đó của anh khiến cho người khác nhìn mà đau lòng.
Nhưng cho dù là như vậy, di@en*dyan(lee^qu.donnn) Tần Lam cũng chỉ co rúc ở trong góc phòng, kinh ngạc nhìn anh, cô sẽ không đi lên trước, cứ lén lút dè dặt nhìn như vậy.
Cô phát hiện một bí mật.
Người này giống Diêm Tử Diệp, trên người họ có hơi thở giống nhau, cô không hiểu loại hơi thở đó là gì, nếu cô hiểu được thì đó là hơi thở cô quạnh vắng vẻ, đó là hơi thở hy vọng bên cạnh có người có thể dựa vào.
Tần Lam dè dặt từ từ nhích đến gần Caesar.
Cô bị nhốt ở trong phòng đã lâu, nhưng mà người này chưa từng làm tổn thương cô, anh không giống với Diêm Tử Diệp, lúc đầu Diêm Tử Diệp đối xử với cô rất tốt, nhưng mà sau này, cô không biết mình đã làm chuyện gì sai, anh không nói chuyện với cô nữa, không chạm vào cô, thậm chí cô còn không gặp được anh.
Người này lại không giống, lúc đầu anh không thích cô, cô có thể cảm nhận được, nhưng mà sau này, dường như anh không chán ghét cô như trước nữa, cô có thể cảm nhận được hơi thở đã thay đổi của anh.
Đến sau khi cô thật sự đến gần anh rồi, tay anh nhẹ nhàng xoa tóc cô, khi đầu ngón tay anh lướt qua tóc đen như thác nước của cô, cảm giác mềm mại làm cho anh không nhịn được mà xoa nhiều thêm.
“Tần Lam, cô nói em thích anh.” Caesar nhìn mặt cô, trong giọng nói biếng nhác chứa ý ra lệnh.
Tần Lam nghiêng đầu, không hiểu nhìn Caesar.
Cái gì là thích? Cô không hiểu.
“Nói với tôi, cô thích tôi.” Tay xoa tóc trên đỉnh đầu cô bỗng nắm chặt, trong giọng nói chứa mệnh lệnh tuyệt đối: “Bây giờ cô nói với tôi, cô thích tôi.”
Trên đầu truyền đến sự đau đớn làm cho vẻ mặt Tần Lam hơi khó coi, cô sợ ngay lập tức, bên trong đôi mắt cô chứa đầy nước mắt.
“Không cho khóc, thu nước mắt lại!” Vẻ mặt Caesar thay đổi ngay lập tức, sao Tần Lam thực sự có thể khóc, cho dù là sau khi bị đoạt quyền, cho dù là sau khi bị anh giam cầm, cô cũng không rơi một giọt nước mắt nào, cô vĩnh viễn đều kiêu ngạo, cô giống như không thèm để ý mọi thứ, cô nhìn mọi người giống như nhìn thằng hề.
Tần Lam thực sự không thể nào rơi lệ!
“Tôi… tôi… thích anh, thích anh!” Tần Lam sợ hãi nhắm hai mắt lại, lông mi dài đang run rẩy, ngay cả hai tay đều đang run run, cơ thể ngồi xổm trên sàn vô lực, bây giờ cô rất sợ hãi, cô nhớ Diêm Tử Diệp, cô muốn Diêm Tử Diệp…
Ceasar bỗng nâng Tần Lam lên, ôm cô: “Tôi biết Tần Lam sẽ thích tôi, không sao cả. Cho dù em đã kết hôn cũng không sao cả, tôi sẽ làm cho em trở thành người của tôi, chúng ta có thời gian. Không thể cho anh ta tất cả, không thể cho anh ta tất cả vận may, em nói có đúng không? Hả?”
Tần Lam càng run rẩy dữ dội hơn ở trong ngực Caesar, Caesar lúc này thật đáng sợ.
Hơi thở tản ra trên người anh không phải là cô quạnh vắng vẻ mà là nguy hiểm.
Lúc tiếng gõ cửa vang lên, Caesar cũng không buông Tần Lam trong ngực ra: “Vào đi.”
Lúc Lại Tư nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, vẻ mặt hơi giật mình trong chốc lát, sau đó nói giọng bình thản: “Chủ nhân, hàng đến rồi. Chuyện của tổ chức Triêu Thánh người cho tôi điều tra đã rõ một chút, chỉ là còn chưa quá rõ rốt cuộc họ muốn gì.”
“Tra tiếp.” Caesar ôm Tần Lam đang run rẩy dữ dội ở trong ngực, khóe môi chứa một chút ý cười: “Thứ đó chính là thứ mà không ít người đang tìm.”
“Dạ.” Lại Tư nói xong thì xoay người muốn đi, nhưng mà lúc anh đi đến cửa, anh giống như bỗng nhớ đến chuyện gì, anh xoay người lại, nói với Caesar: “Chủ nhân, nhà họ Bách Lý bên kia…”
“Bách Lý Lan à, người phụ nữ đó có chút thú vị, để lại cho người nhà họ Phó bên kia tự xử lý đi.” Nghĩ đến, Phó An Nhiên cũng không thể bỏ qua cho người nhà họ Bách Lý.
Trong trí nhớ của anh, dinendian.lơqid]on Tần Lam thực sự chính là một người có thù tất báo. Kẻ khác làm hại cô, cô sẽ trả lại tất cả cho kẻ đó.
Sau khi Lại Tư gật đầu thì không nói gì cả mà xoay người lại rời đi.
Caesar nhìn Tần Lam vẫn đang run rẩy dữ dội trong ngực mình, cười nhạo thành tiếng: “Đồ giả vẫn là đồ giả.” Nói xong, một tay anh đẩy cô từ trong ngực mình ra.
Đồ chỉ có túi da, thì có tác dụng gì chứ.
Không khí bên trong căn phòng rất kỳ lạ, người làm trong nhà ngay cả thở mạnh cũng không dám thở chút nào, ai cũng cẩn thận nhìn chủ nhà mình.
Cũng không biết chủ nhà mình làm sao, bắt đầu từ hai ngày trước, hai người thiếu gia và tiểu thư đều trở nên kỳ lạ, quan hệ trước kia của hai người khá tốt, thiếu gia luôn luôn gọi chị ơi chị à, gọi rất ngọt, nhưng mà mấy ngày gần đây, thiếu gia lại không nói câu nào với tiểu thư.
Mặc dù ngoài mặt tiểu thư không nói gì, nhưng mà bọn họ đều nhìn ra được, tiểu thư vô cùng tức giận.
Bách Lý Lan ngồi yên trước bàn ăn, nhìn Thiện Vũ nhanh chóng ăn thức ăn trong bát, sau khi anh gần như ăn ngấu nghiến tất cả thức ăn, anh đứng dậy muốn quay về trong phòng mình.
Bách Lý Lan nắm chặt đôi đũa trong tay, nhìn hành động của Thiện Vũ, cô hít một hơi thật sâu: “Tình yêu, chúng ta uống một ít canh rồi đi.”
Thiện Vũ giống như nghe thấy giọng nói làm cho anh sợ hãi, bước chân của anh cứng lại ngay tại chỗ.
“Không… không được, em trở về phòng trước.” Nói xong, Thiện Vũ giống như đang chạy trốn chạy về hướng phòng mình.
Cạch một tiếng.
Chiếc đũa bị đặt xuống bàn một cách nặng nề, vẻ mặt Bách Lý Lan bỗng trở nên lạnh lùng: “Thiện Vũ, rốt cuộc em muốn sao?”
Thiện Vũ cuống quýt, bây giờ anh hoàn toàn không biết nên đối diện với chị mình như thế nào, anh làm chuyện như vậy với chị, anh… Sao anh còn có mặt mũi gặp cô chứ?
Hơn nữa bây giờ anh đã không còn sạch sẽ, sao anh còn có cơ hội tranh giành tình yêu của mình? An Nhiên là một cô gái mạnh biết bao, chắc chắn cô không thích anh không sạch, đến lúc đó anh nên làm như thế nào?
Anh không biết nên cám ơn Bách Lý Lan, hay là nên hận cô.
Tuy là trí nhớ lúc đó của anh rất hỗn loạn, nhưng anh nhớ rõ anh có từ chối cô, có cho cô ngâm anh vào nước lạnh, nhưng mà tại sao, tại sao cuối cùng bọn họ lại ngủ với nhau?
Rốt cuộc chị nghĩ gì vậy? Sau này anh làm sao đối diện với cô? Lại đối diện với An Nhiên như thế nào?
Bách Lý Lan đi đến trước mặt Thiện Vũ, vẻ mặt lạnh lùng nhìn anh: “Sao vậy, không phải chỉ là ngủ cùng nhau thôi sao? Phản ứng lớn như vậy?”
Thiện Vũ nắm chặt hai nắm tay: “Em…”
“Đang suy nghĩ làm sao đối mặt với An Nhiên của em? Đang suy nghĩ cô ta có thể không cần em nữa hay không? Em giữ thân trong sạch vì cô ta như vậy, cô ta vẫn còn trong sạch sao? Đứa nhỏ ngốc, sao em luôn ngây thơ như vậy chứ?
“Không, sẽ không đâu, An Nhiên không giống với các cô gái khác, cô ấy sẽ không làm loạn, em nhìn ra được!" Thiện Vũ nói lớn tiếng: "Nhưng mà bây giờ em không còn sạch nữa, cô ấy sẽ không thích em! Em không còn sạch nữa!"
Đáy mắt Bách Lý Lan nhất thời chua xót.
Không sạch sẽ sao?
Ở cùng với cô chính là không sạch sẽ sao?
Vẻ mặt Bách Lý Lan không thay đổi, nhìn Thiện Vũ nói: “Chỉ cần em không nói, chị không nói, sao cô ta có thể biết rốt cuộc em có sạch hay không?”
Thiện Vũ sửng sốt, anh kinh ngạc nhìn Bách Lý Lan: “Thật sự cô ấy sẽ không phát hiện sao? Em còn có cơ hội sao? Cô ấy còn có thể thích em sao?” Càng nói, vẻ mặt anh lại càng phấn chấn, giống như anh túm được cọng rơm cứu mạng.
Bách Lý Lan cố chịu sự đau đớn từ đáy lòng, nói: “Thật sự. Đừng trốn tránh chị, lần đó chỉ là ngoài ý muốn, chị chỉ không muốn em chịu khổ. Yên tâm, không phải là lần đầu tiên của chị, chị có bao nhiêu đàn ông bên cạnh thì em biết rồi.”
Thiện Vũ nhìn Bách Lý Lan một lúc, ngay sau đó suy nghĩ một chút thấy cũng đúng: “Được. Vậy chúng ta quên hết đi, ngày đó là sai lầm của chúng ta, không thể xảy ra nữa, em muốn giữ thân vì An Nhiên.”
Vậy cô giữ thân vì anh thì tính là gì chứ? Bách Lý Lan cười khổ trong lòng, nhưng mà trên nét mặt lại lộ ra ý cười nhàn nhạt: “Được, chúng ta đều quên đi ngày hôm đó. Tình yêu, ngoan ngoãn, chị chắc chắn sẽ khiến cho An Nhiên hoàn toàn ở bên cạnh em. Sẽ không để cho người khác mang cô ta đi.”
Vì hạnh phúc của anh, cô sẽ buông bỏ tất cả.
Chỉ cần, em trai yêu dấu của cô có thể hạnh phúc.