Cả người Thy Trâm lập tức cứng đờ..
Cô chỉ chú ý vào chiếc lọ màu đỏ trên tay Tiểu Nhã...
Như nhìn thấy sự sợ hãi trong đáy mắt của cô.. Tiểu Nhã khóe môi chợt nở nụ cười châm biếm.. Từng bước chậm rãi tiến đến gần cô hơn..
Thy Trâm giãy giụa kịch liệt, hai tay một trái một phải đều bị giữ chặt chỉ biết dùng chân đá lung tung về phía trước..
" Há miệng ra ".. Móng tay vừa dài vừa sắc của cô ả ấn chặt vào cằm Thy Trâm ép cô mở miệng.
Thy Trâm lắc lắc đầu, trong lúc cô Tiểu Nhã không để ý nhanh chóng há miệng cắn trúng vào bàn tay của cô ta..
Tiểu Nhã bị đau vội rút tay lại, nét mặt càng thêm tức giận.. Giơ tay phải lên tát vào mặt Thy Trâm..
Thy Trâm bị đánh, đầu ngoặt sang một bên, gò má đau rát, khóe môi cũng rỉ ra một vệt máu..
" Cái con tiện nhân này.. Dám cắn tao sao ".. Lửa giận trong mắt Tiểu Nhã càng cháy mạnh..
" Bốp" "..
Thêm một cái tát rơi vào nửa mặt trái của Thy Trâm.. Cả khuôn mặt Thy Trâm sưng đỏ..
Thy Trâm cắn chặt môi nhất quyết không mở miệng..
Tiểu Nhã như phát điên kéo tóc của Thy Trâm giật mạnh.. Chân mang giày cao gót vung lên đá mạnh vào bụng cô..
Thy Trâm đau tới mức cúi gập người xuống, khuôn mặt trắng bệt như tờ giấy...
Cô run rẩy cố vịn vào thành cầu thang mà bò dậy.. Máu tươi từ hai chân chảy lênh láng dưới sàn nhà..
Á.. Lúc này người phụ nữ bên cạnh Tiểu Nhã không khỏi thét lên.. Cả người Thy Trâm mất thăng bằng mà ngã xuống phía dưới lầu..
Lúc Đỗ Nhất Phong vừa mới bước chân vào cửa lớn..
Đã nhìn thấy một bóng người từ bên trên rơi xuống.. Cảnh tượng trước mặt làm nụ cười trên môi anh tắt ngấm..
Dưới lầu, Thy Trâm như một đóa hoa mẫu đơn kiều diễm máu tươi đỏ thẫm từ từ lan ra..
Những mảnh ghép cuối cùng trong kí ức của anh cũng đã được ghép lại hoàn chỉnh...
Lưu Thy Trâm... Làm sao mà anh lại có thể quên cô ấy..
Đỗ Nhất Phong một giây lạnh toát..
Dùng hết sức lực chạy tới chỗ cô đang nằm bất tỉnh.. Người cô mềm oặt, gương mặt bê bết máu, cô run rẩy vươn bàn tay nhuốm màu đỏ rực lạnh như băng chạm vào gương mặt anh..
" Phong.. Em.. Em xin lỗi ".. Giọng cô nghẹn ngào.. Hơi thở dần trở nên yếu ớt..
Đỗ Nhất Phong ôm cô dựa vào lòng, cảm giác sợ hãi ép anh tới sắp phát điên rồi..
Bệnh viện.. Bên trong phòng cấp cứu..
Ánh đèn phòng phẫu thuật vừa tắt.. Cánh cửa từ từ mở ra, ánh sáng rất mờ..
Vị bác sĩ tháo khẩu trang, thở dài một hơi bất đắc dĩ nói:
" Xin anh hãy chuẩn bị tâm lý, chúng tôi đã cố gắng hết sức.. Cô ấy bị thương rất nghiêm trọng.. Một phần do mất máu quá nhiều.. Anh có lời gì cần nói thì nói đi "..
Vị bác sĩ xoay người bước đi, Đỗ Nhất Phong như bị rút hết sức lực khụy xuống, hốc mắt dần nóng lên..
Anh bước tới bên giường bệnh, cô nằm đó gương mặt vẫn thuần khiết như ngày nào, hai mắt nhắm chặt không động đậy..
Những hình ảnh lúc trước dần hiện lên trước mắt anh.. Cô đã từng hồn nhiên, năng động biết bao sao giờ lại nằm yên ở đó..
Trâm.. Thứ lỗi cho anh đã không nhớ ra em là ai..
Thứ lỗi cho anh, đã ngu xuẩn nghi ngờ em..
Thứ lỗi cho anh, đã không ở nhà cùng em đẩy em vào trốn nguy hiểm..
Thứ lỗi cho anh..
Thy Trâm khó nhọc mở mắt, gương mặt quen thuộc của anh hiện lên trước mặt, môi cô mấp máy:
" Phong.. Con của chúng ta đâu rồi "
Đỗ Nhất Phong im lặng, ngón tay dài nhẹ nhàng vuốt ve gò má. Đứa bé đối với anh không quan trọng.. Thứ mà anh sợ mất đi nhất lúc này... Chính là cô..
Cô đã hiểu, đáy mắt trong veo tràn ngập nước:
" Em muốn nhìn thấy biển "..
" Khi em khỏe mạnh lại chúng ta sẽ cùng ra biển... "... Anh siết chặt tay cô thêm một chút..
" Phong.. Lần sau nếu có giận em thì nhớ nói cho em biết, đừng bỏ em một mình... Em rất sợ "
" Sẽ không có lần sau... Sẽ không bao giờ anh rời xa em nữa "..
Anh cúi đầu hôn lên môi cô.. Nước mắt anh rơi từng giọt chạm vào môi cô mặn chát..
" Trâm anh xin lỗi.. Anh đã nhớ ra tất cả.. Mọi chuyện đều là lỗi do anh "...
Ánh mắt Thy Trâm trở nên dịu dàng, nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ..
" Em vẫn nhớ lần đầu tiên gặp anh.. Cũng vào một ngày tuyết rơi nhiều như vậy... Có điều làm cho em thấy vui là trước khi em đi được nhìn thấy anh nhớ lại tất cả.. "
" Trâm.. Không được nói lung tung.. Em nhất định sẽ không sao "
.. Đỗ Nhất Phong vừa trách mắng.. Vừa đưa tay lau những giọt nước mắt trên khuôn mặt cô..
" Phong.. Em rất mệt.. Rất muốn ngủ một chút.. Nhưng em lại sợ.. Khi tỉnh dậy.. sẽ không thấy anh ở bên cạnh em.. "
" Không sao.. Anh hứa với em sẽ luôn ở bên cạnh em.. Trâm.. Ngoan.. Đừng dọa anh.. "
" Phong.. Nếu có thể lựa chọn lại thêm một lần nữa.. Người em yêu vĩnh viễn chỉ có một người.. chính là anh "
Theo tiếng cuối cùng vừa thốt ra.. tay Thy Trâm từ trong lòng bàn tay anh theo những giọt nước mắt mà rơi xuống bên giường..
Bên ngoài tuyết rơi phủ trắng xóa... Những chiếc lá cuối cùng trên cây cũng rụng xuống theo làn gió cuốn bay..
- -----
Sau khi Thy Trâm mất không bao lâu..
Tiểu Nhã lập tức được Đỗ Nhất Phong đem ném cho một đám đàn ông mất bệnh tình dục thay phiên, còn quay trực tiếp đưa lên mạng..
Không may cô ả còn nhiễm cả HIV nên bị người người xa lánh, cô ta cuối cùng không chịu nổi áp lực cũng trở nên điên điên dại dại..
Còn về bá tước Heston sau khi bị tra ra có âm mưu tranh đoạt quyền lực cũng đã bị trục xuất ra khỏi gia tộc.
Riêng về Nhất Phong, công ty anh toàn bộ được chuyển hóa thành tiền mặt, một phần gửi vào tài khoản của mẹ Thy Trâm, một phần được ủng hộ cho các cô nhi viện..
Từ đó không ai biết anh ở đâu làm gì... Đỗ Nhất Phong cứ như bốc hơi khỏi mặt đất..
Đêm khuya, ở một làng chài ven biển..
Một ngôi nhà gỗ nhỏ xung quanh trồng rất nhiều hoa oải hương.. Một người đàn ông ngồi ở hành lang ốp gỗ hướng ánh mắt về phía đại dương mênh mông..
" Trâm.. Hóa ra thế giới này vắng đi em lại tẻ nhạt đến vậy.. Anh không cần thân thể bất tử.. Anh chỉ cần em quay trở về bên anh "
Nhất Phong nhẹ nhàng cầm chiếc áo len màu xanh da trời mà cô đan dang dở.. Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống...
" Trâm.. Đời này anh nợ em.. Nếu có kiếp sau.. Anh nhất định sẽ tìm gặp em sớm hơn một chút.. Để bù đắp cho em sớm hơn một ngày "
Nhất Phong nhắm mắt lại.. Cố ngăn dòng nước mắt..
Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao.. Như hiện ra khuôn mặt với nụ cười dịu dàng, ánh mắt lấp lánh của cô..
" Trâm... Ở bên kia chậm một chút.. Nhất định phải đợi anh "
Ánh lửa bao phủ cả căn nhà gỗ nhỏ.. Tàn tro bay lên cuồn cuộn..
Ngọn lửa màu đỏ rực rải lên khuôn mặt anh.. Khuôn mặt ngập tràn sự hạnh phúc..
Phía ngoài khơi xa xôi, dường như vang vọng lên tiếng hát..
[ Anh không thể nào quên đôi mắt em ngấn lệ
Như ẩn như hiện như tỉnh như mơ
Bao lần hoa nở hoa tàn anh đã đợi, tháng năm dù có thay đổi
Nhưng tình yêu anh dành cho em chưa bao giờ thay đổi
Những ngày trăng hình cung, anh gửi nỗi nhớ mong vào đó
Than trách thế gian, tình đậm sâu sao duyên lại chóng phai
Lời thề ước vĩnh hằng xưa tựa như cánh hoa trong gió
Dần dần đã bay xa
Yêu cũng khó, xa cũng khó, muốn quên càng khó hơn
Hồi ức trong đêm chẳng thể nào dằn nén
Đêm nay đây anh lại trằn trọc giấc chẳng thành
Tất cả giống như đang ở ngày hôm qua
Yêu khó dứt, sầu khó vơi, hận chẳng nguôi ngoai
Những chuyện đã qua tựa như là mây khói mịt mờ
Chôn vùi sâu những đoạn tình duyên dang dỡ
Một ly rượu mừng say đắm hồng nhan ]...