Ông Xã ~ Anh Là Ma Cà Rồng

Chương 27




Thy Trâm vừa về tới nhà thì không thấy bóng dáng Nhất Phong đâu.. Cô uể oải ngồi xuống ghế sofa định lấy điện thoại gọi cho anh mới biết thì ra điện thoại của cô đã hết pin tắt nguồn từ chiều tới giờ..

Nhất Phong có lẽ đã đến công ty làm việc.. Cô vào bếp nấu một ít điểm tâm khuya.. Vừa nấu nướng vừa ngâm nga hát..

Nghĩ tới cảnh chút nữa về thế nào anh cũng sẽ oán than Bà xã ơi.. Bà xã à.. Anh đói.. Nghĩ tới đây cô cười híp cả mắt..

Một trận gió thổi qua.. Lá cây bên ngoài phát ra tiếng kêu xào xạc.. Dự báo thời tiết nói tối hôm nay có thể trời sẽ mưa..

Thy Trâm vội vã đóng cửa sổ, kéo rèm lại.. Tiếng sấm nổ đùng bên ngoài khiến cô giật mình hoảng hốt..

Cô vội vàng chạy tới bên giường.. Lấy chăn đắp kín mình.. Cô với tay lấy chiếc điện thoại trên bàn làm việc run rẩy gọi cho Đỗ Nhất Phong..

Điện thoại anh không liên lạc được.. Vì sao đến bây giờ anh vẫn chưa về.. Anh đi làm vẫn chưa xong sao..? Vì sao anh lại tắt máy?.

Bên ngoài tiếng sấm vang càng lúc càng lớn.. Cô cầm điện thoại trong tay.. Không có lấy một cuộc gọi nào gọi đến..

3 giờ sáng, ngoài cửa lớn biệt thự vang lên tiếng xe hơi..

Đáy mắt Thy Trâm vui mừng.. Lập tức chạy ra ngoài, gấp tới mức suýt té..

Đỗ Nhất Phong bước vào nhà, trên người anh nồng nặc mùi rượu.. Bước đi lung lay không vững..

Sống cùng nhau lâu như vậy.. Cô chưa bao giờ nhìn thấy anh say như thế này.. Cô đứng xa như vậy mà vẫn ngửi thấy mùi rượu chắc chắn là anh uống rất nhiều..

Cô bước tới định đỡ anh lên phòng nghỉ.. Chưa kịp nắm lấy tay anh thì đã bị anh hắt tay ra xa..

" Cô tránh xa tôi ra "... Giọng nói Đỗ Nhất Phong tựa như băng lạnh ngàn năm..

" Phong.. Em ".. Thy Trâm cảm thấy hơi kì quái..

Cô đã làm gì sai mà anh lại cáu kỉnh như vậy.. Ánh mắt lạnh lẽo của anh làm cô bất giác rùng mình..

" Cút ".. Anh nhẹ nhàng thốt ra một chữ.. Giống như mũi dao bén nhọn không chút lưu tình..

" Phong.. Anh làm sao vậy? ".. Cô khó hiểu đứng yên một chỗ nhìn anh không dám nhúc nhích...

Tại sao buổi sáng anh vẫn đang rất cưng chiều cô.. Mà bây giờ lại hoàn toàn xem cô là ngừời xa lạ.. Có khi nào anh say quá.. Vết thương trên đầu tái phát lại quên mất cô là ai không?

" Câm miệng.. Cút lên phòng.. Đừng để tôi nhìn thấy mặt cô ".. Tròng mắt đỏ thẩm của Đỗ Nhất Phong bắn ra ý lạnh khiếp người..

" Em.. " Thy Trâm bị anh dọa hoảng sợ.. Bờ môi run rẩy, ngập ngừng không dám lên tiếng nói...

Uất ức chồng chất , đôi mắt trong veo của cô ngập tràn nước.. Một giọt nước mắt lăn dài trên gò má..

" Tôi hỏi cô.. Buổi chiều nay là cô đi đâu ".. Đỗ Nhất Phong đứng lên chậm rãi đi về phía cô.. Ngón tay dài nắm chặt cằm cô.. Mỗi một câu nói ra đều mang theo vẻ nguy hiểm chết người..

" Em đi mua sắm với đồng nghiệp,, ".. Cô nuốt nước mắt vào trong, lúng túng trả lời..

" Lưu Thy Trâm.. Ngay cả cơ hội thành thật cuối cùng mà cô cũng không cần "..

Nụ cười lạnh trên khóe môi Đỗ Nhất Phong từ từ lan ra.. Lạnh lùng tới mức khiến cô sợ hãi.. Ánh mắt anh nhìn cô hoàn toàn như một người xa lạ..

" Nếu cô không đi.. Thì tôi đi ".. Dứt lời anh lạnh lùng nhìn cô một cái, dứt khoát rời đi..

" Nhất Phong.. Nhất Phong "... Cô sững người không hiểu những lời anh nói là có ý gì..

Tới khi định thần sợ hãi đuổi theo.. Thì anh đã lên xe.. Chiếc xe khởi động nhanh chóng biến mất trong màn đêm tối..

Đã bốn ngày, Thy Trâm không thấy Đỗ Nhất Phong trở về..

Ngày mốt đã là ngày cử hành hôn lễ..

Cô ôm gối ngồi ở góc giường, mùa đông đã đến.. Cây cỏ bị phủ một lớp tuyết mỏng trắng xóa vẻ đẹp bi ai tựa như cô lúc này..

Bà quản gia bước đến sau lưng Thy Trâm.. Đã vài ngày cô không ăn được một bữa ngon lành.. miễn cưỡng lắm thì chỉ húp được ít cháo.. Cô vốn dĩ đã gầy bây giờ chỉ còn da bọc xương.

" Lưu Tiểu Thư.. Cô gì đứa nhỏ trong bụng mà ăn chút gì đi "... Bà đến gần khuyên nhủ..

" Tôi không muốn ăn "..

Bà thở dài đem mâm thức ăn đi hâm lại bê lên phòng cô thêm một lần nữa..

" Tôi có việc phải đi ra ngoài.. Thức ăn tôi đã hâm lại.. Lúc nào tiểu thư đói thì nhớ ăn "..

Cô im lặng không trả lời, đem mặt dán sát vào cửa sổ nét mặt vô cùng ảm đạm..

Cô nhìn phía dưới thấy bà quản gia đã rời đi.. Cả ngôi biệt thự to lớn trở nên vô cùng im lặng..

Người giúp việc trong nhà cô đã cho nghỉ hết chỉ còn mỗi bà quản gia phụ trách trông coi nhà cửa..

Cô không thích quá đông người.. Chỉ muốn không gian chỉ có anh và cô.. Chỉ là từ khi Nhất Phong không về nơi này cũng đã mất đi không khí náo nhiệt..

Nhìn phòng ngủ trước kia của hai người, bây giờ chỉ còn lại mình cô..

Trái tim đau đớn như thế nào chỉ mình cô hiểu... Thy Trâm lặng lẽ bước tới bên tủ lớn lấy ra chiếc đàn tranh.. Nhớ tới khung cảnh hạnh phúc ngày xưa mà gảy nên tiếng nhạc đau thương..

[ Như hoa, như mộng, chính là mối lương duyên ngắn ngủi giữa chúng ta.

Kéo dài dòng lệ, rơi sâu vào tận tâm can, chấn động một mảnh tình ái.

Lặng yên, nghe kỉ niệm xưa, theo gió ùa về dưới ánh trăng mờ ảo.

Ngây ngốc, dại khờ đợi chờ vào một ngày tương phùng là điều không tưởng.

Cuộc sống không dừng lại trong khoảnh khắc để kiếm tìm về một mối tình đã hóa thành kỉ niệm, dung dang tiều tụy hóa hư không.

Bỏ rơi trong kí ức, để rồi điên cuồng tìm kiếm trong hiện tại.

Uyên ương từng đôi vẽ khúc đợi chờ, chỉ là tự em đa tình mà thôi...

Tình ái như giấc mộng phù phiếm, như giọt mưa khuất sau nắng trời..

* BH: Là Tự Em Đa Tình * ]

Tiếng nhạc vừa dứt nước mắt cô cũng không ngừng chảy xuống.. Trong lòng chua xót có.. Nhớ nhung có..

Phía dưới phòng khách vang lên tiếng bước chân..

Thy Trâm lau nước mắt từ cầu thang bước xuống đã thấy Tiểu Nhã nhàn nhã ngồi ở ghế sofa cùng hai người phụ nữ khác..

Trong đó có một người từng là người hầu ở đây..

Tiểu Nhã mục đích hôm nay cô ta đến đây là gì?