Thy Trâm bấm đèn báo hiệu đặt ở đầu giường:
" - Anh không nhớ sao? Em là Thy Trâm.. Anh không nhớ em thật sao? "
Đỗ Nhất Phong nhớ rõ mình từ Anh Quốc trở về sau đó quen biết một cô gái tên Tiểu Nhã, còn về sau chuyện gì cũng khó nhớ rõ. Cô gái trước mặt anh là ai?
"- Tôi không nhớ cô là ai.. Tạm thời cô ra bên ngoài đi ".. Nhất Phong xoa xoa hai huyệt thái dương, mở miệng nói.
Bác sĩ nghe tiếng chuông vội vã chạy tới, Thy Trâm vội lui xuống..
Cô quay lưng bước ra ngoài.. Từng giọt nước mắt lăn dài xuống gò má.
Trên giường bệnh lồng ngực Đỗ Nhất Phong đau nhói, càng nhìn thấy cô khóc anh càng cảm thấy đau lòng.
Trầm giọng nói thật khẽ: "- Được rồi.. Đừng khóc nữa.. "
Thy Trâm nghe được lời anh nói liền vui mừng hỏi:
"- Anh đã nhớ ra rồi sao "?
Nhưng cô lại tiếp tục thất vọng khi thấy Nhất Phong lắc đầu.
Bác sĩ sau khi kiểm tra xong liền quay qua báo tin xấu cho cô biết:
"- Sức khỏe của cậu ta đã phục hồi tốt, chỉ là trong lúc xảy ra tai nạn phần đầu bị vật cứng va đập phải.. "
" - Tại sao anh ấy không nhớ tôi "..
- " Là do chứng mất trí nhớ ngược chiều.. Sau chấn động mạnh.. Não bộ của cậu ta không có khả năng lấy thông tin ở một số địa điểm.. Cụ thể ở trường hợp cậu ta.. Phần kí ức có liên quan tới cô có thể đã bị não bộ cậu ta xóa đi.. Có thể là tạm thời hoặc cũng có thể vĩnh viễn.. Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.. "..
Nghe những gì bác sĩ nói lòng cô đau xót vô ngần..
Mất trí nhớ?.. Nhất Phong đâu phải là con người.. Làm sao có thể bị mất trí nhớ được..
Măc dù bác sĩ có khuyên anh nên ở lại bệnh viện theo dõi nhưng chỉ ngay ngày hôm sau Nhất Phong liền đòi xuất viện, một mình trở về Anh Quốc...
Thy Trâm do có thai nên không dám trở về nhà của mình sợ khi gặp mẹ sẽ không biết nên ăn nói thế nào, cũng trở về biệt thự riêng của anh mà dưỡng thai.
Hôm nay nghe bà quản gia thông báo là Nhất Phong tối nay sẽ về nước, Thy Trâm hết sức vui mừng đã gần nửa tháng không gặp anh..
Trong lòng cô có biết bao nhiêu sự nhung nhớ, dù anh không nhớ cô là ai thì cô vẫn nguyện ý ở lại bên cạnh anh..
Chỉ cần ở bên cạnh anh.. Cô nhất định sẽ hạnh phúc..
Cô dụi dụi mắt.. Xoắn tay vào bếp.. Cô chọn con cá ngon nhất.. Tự tay nấu một bàn thức ăn thật lớn...
Đêm đã khuya, cả ngôi biệt thự bao trùm trong bóng tối, chiếc xe thể thao chậm rãi tiến vào bên trong ngôi biệt thự to lớn..
Nghe tiếng động cơ tắt máy, Thy Trâm mừng rỡ tắt bếp chạy ra phòng khách...
Thời khắc chạm mặt anh, trái tim cô như ngừng đập.
Hôm nay Nhất Phong không mặc âu phục, chỉ là áo phông và quần jean bình thường.. Người con gái đang nắm chặt tay anh cũng rất đẹp, mái tóc xoăn bồng bềnh, đôi mắt bồ câu quyến rũ.. Nhìn kĩ một chút thì cô ta rất quen..
Tiểu Nhã.. Cô ta chính là Tiểu Nhã..
Bàn ăn lớn được cô chuẩn bị, có cả ánh nến lung linh, cuối cùng được thay thế bằng việc nhìn anh và Tiểu Nhã tay trong tay..
Sắc mặt cô trắng bệch, nụ cười trên môi tắt ngấm.
- " Rất vui khi được gặp lại cậu ".. Tiểu Nhã đưa tay ra, khóe miệng nhếch lên đầy châm biếm.
Thy Trâm không nhìn bàn tay cô ta đưa tới, lạnh nhạt đáp..
" - Em không khỏe.. Em lên phòng nghỉ trước "..
Cô nhìn về phía Nhất Phong nhưng anh vẫn không hề lên tiếng giải thích, gương mặt tuấn tú quen thuộc vẫn nhuộm đầy vẻ không quan tâm..
Từ lúc bước vào cửa anh không hề nhìn cô lấy một cái.
Nói xong liền quay người chạy mải miết về phòng.. Bóng dáng nhỏ bé lảo đảo mất hút ở cuối cầu thang.
Nhất Phong thu hồi tất cả vào tầm mất... Lòng anh như bị một vật bén nhọn vô hình hung hăng đâm vào.
Vừa tới phòng cô nhanh chóng khóa trái cửa vùi mặt vào gối khóc nức nở.
Cô đã tự dặn lòng dù cho anh có không nhớ ra cô thì cô vẫn chấp nhận.. Cớ sao bây giờ cô lại không kiềm chế nổi.. Tại sao lại kém cỏi đến vậy..
Lúc trước chỉ vì hiểu lầm ghen tuông vô cớ nên cô mới hại anh mất trí..
Bây giờ cô nhất định phải tin anh.. Sẽ có một ngày anh nhớ ra cô là ai..
Phía dưới lầu vang lên tiếng cười đùa, rồi tiếng bước chân tiến lại gần, tiếng gõ cửa Cộc.. Cộc.. Cộc.. vang lên.
- Lưu tiểu thư.. Cậu chủ muốn gặp cô.. Cô xuống dưới lầu một chút được không ".. Là giọng của bà quản gia
" - Được ".. Cô lau nước mắt trên mặt. Từng bước nặng nề bước xuống phòng khách.. Cô hít một hơi thật sâu..
Trước mặt cô, Nhất Phong đang ôm Tiểu Nhã ngồi trên ghế sofa, khoảnh khắc nhìn thấy môi anh chạm vào má Tiểu Nhã lòng cô ê buốt.. Cô vô thức siết chặt tay.. Viền mắt lại ửng đỏ.
Nhất Phong thấy cô đứng đó vẫn tiếp tục đùa giỡn, để mặc Tiểu Nhã nũng nịu trong lòng mình.
" - Từ mai Tiểu Nhã sẽ dọn tới đây sống.. Thật lòng mà nói tôi vẫn không nhớ ra cô là ai.. Nhưng nếu cô một mực khẳng định.. Đứa nhỏ trong bụng cô là của tôi.. Thì cô cứ tiếp tục ở lại đây "
Nhất Phong lãnh đạm nói tiếp:
" - Nghe nói thức ăn hôm nay là do cô nấu.. Tiểu Nhã cô ấy rất thích ăn.. Từ mai chuyện chuẩn bị thức ăn sẽ do cô làm.. Còn nữa dọn hành lý của cô ra phòng khác.. Tôi không thích ngủ chung với người lạ "
Sáng hôm sau, Nhất Phong từ sớm đã tới công ty.
Cả đêm hôm qua cô không ngủ được, buổi sáng thức dậy đã thấy đầu rất đau, chân tay loạng choạng.
Cô nhìn đồng hồ đã gần 6 giờ sáng, cô nhanh chóng rửa mặt, cố xuống bếp nấu nướng.
" - Hôm nay tôi muốn ăn canh xương.. " Tiểu Nhã nằm dài trên ghế sofa cầm điện thoại vừa lướt web vừa ra lệnh.
Cô đờ đẫn vào bếp, gần một giờ đồng hồ mới nấu xong, múc một bát nghi ngút khói bưng tới trước mặt Tiểu Nhã.
Cô ả liếc nhìn một cái, bỏ điện thoại xuống thong thả múc một muỗng đưa lên môi nếm thử..
Choang.. Chiếc muỗng bị quăng ra xa..
" - Cô nấu ăn cho lợn ăn à.. Sao lại khó ăn như vậy "?. Tiểu Nhã quát lớn .
" - Vậy để tôi đi nấu lại "
" - Không cần "
Một tay cô ả cầm bát canh nóng, hất về phía Thy Trâm.. Nước canh nóng bắn tung tóe lên người cô bỏng rát..
Cô mất đà ngã về phía sau.. Ngất xỉu..