Ông Xã ~ Anh Là Ma Cà Rồng

Chương 18




Trong căn phòng ngập tràn không khí buồn thương..

Bên trong chiếc lồng sắt lạnh lẽo, một người con gái yếu ớt nằm sóng soài dưới nền đá hoa cương, mái tóc đen dài che khuất một nửa gương mặt xinh đẹp, chỉ lộ ra gò má hốc hác.

" Cạch " Tiếng cửa sổ mở khẽ vang lên..

Thy Trâm hốt hoảng ngồi dậy, mở to đôi mắt trong veo ngập tràn nước..

Trước mặt cô mơ hồ nhìn thấy bóng dáng một người đàn ông rất quen thuộc... Đôi mắt xanh thẫm chứa đựng sự lạnh lẽo.. Khuôn mặt tuấn tú tựa như vương tử bước ra từ trong cổ tích.. Ngũ quan đẹp đẽ càng trở nên sinh động dưới ánh trăng.

Cô vô thức lùi vào trong góc lồng giữ khoảng cách với người đàn ông trước mặt.

- " Đừng sợ.. Tôi chỉ đến đây xem người đàn bà được hắn lựa chọn rốt cuộc là người như thế nào ".. Giọng nói trầm ấm khẽ vang lên xé tan sự yên tĩnh của màn đêm tối.

Người đàn ông chậm rãi bước tới sát bên chiếc lồng, trên người hắn ta mặc một bộ âu phục màu đen.. Nhìn kĩ một chút thì rất quen thuộc.

Hình như cô đã từng gặp anh ta ở đâu rồi..

Đúng.. Lần ở Pháp, lúc cô bị một đám người săn đuổi đã từng gặp qua anh ta.. Anh ta tên là Michael... Là thủ lĩnh của đám thợ săn ma cà rồng.Lúc Michael bước vào căn phòng này, khi mà nhìn thấy thân thể mềm mại của cô nằm cuộn tròn bi thương trong lòng hắn có chút thương xót..

Khuôn mặt xinh đẹp tựa như tiên nữ của cô trong chiếc váy hồng nhạt, thân hình nhỏ bé nằm cô đơn..

Hắn không nhịn được mà chạm nhẹ vào gương mặt nhỏ nhắn lạnh ngắt của cô..

Thy Trâm hơi khó chịu khi bị người đàn ông xa lạ đụng chạm..

Nhớ lại diễn cảnh hắn ta chỉ huy cả đám người cầm vũ khí tấn công cô.. Trong lòng cô hiểu anh ta rất nguy hiểm và đáng sợ.

Người đàn ông rụt tay lại, thong thả mở miệng hỏi:

- " Cô có muốn rời khỏi nơi này không.. " 

- " Đưa tôi ra khỏi đây? Anh sẽ không làm hại tôi chứ "... Cô hỏi ngược lại..

Suy cho cùng nếu hắn thật muốn làm hại cô thì nãy giờ đã ra tay từ lâu rồi.

Gương mặt anh tuấn của hắn giãn ra, khóe môi mỏng khẽ nhếch lên:

- " Nếu cô không tin tôi.. Thì đành thôi vậy "

Trong lòng Thy Trâm lóe lên tia hi vọng.. Nếu hắn ta có thể giúp cô rời khỏi đây thì thật tốt biết mấy..

Hắn liếc nhìn cô, để lộ nụ cười châm biếm:

- " Sau cái chết của em gái tôi... Cô là người con gái duy nhất Endrew giữ lại bên cạnh lâu nhất.. Chắc hẳn anh ta rất coi trọng cô "..

Ngữ khí của người đàn ông dường như có chút lạnh lẽo.. căm phẫn..

- " Tôi có thai.. Là con của anh ta ".. Thy Trâm nhìn vào đôi mắt xanh thẫm của hắn ta, ngập ngừng trả lời.

Trong đầu cô vụt qua câu nói của Đỗ Nhất Phong ngày hôm đó: -" Nếu em dám bỏ đi con tôi.. Chính tay tôi sẽ giết em "

Đến cuối cùng anh ta chỉ xem cô là công cụ sinh sản..

Còn đem cô nhốt lại như sủng vật.. Đến tận bây giờ cô vẫn không hiểu nổi lòng dạ của anh ta..

Ngữ khí của người đàn ông vô cùng kinh ngạc..

- " Cô nói cô có thai..? "

Thy Trâm khẽ gật đầu.

Người đàn ông trầm mặc một chút rồi bật cười thành tiếng. Hắn ta cúi nhìn cô một cách thú vị, bàn tay to lớn nhanh chóng tháo ổ khóa.

- " Một cô gái ngốc nghếch, đáng yêu xem kẻ thù là bạn.. Còn mang trong người giọt máu của huyết tốc.. Đúng là một con tin đáng giá ".. Giọng nói hắn ta vô cùng dịu dàng.

Ngay sau đó một mùi hương nhẹ nhàng tràn ngập cả căn phòng, thân thể Thy Trâm như bị rút hết sức lực, rơi vào trạng thái mơ hồ không thể cử động được.

Ban đêm Đỗ Nhất Phong đang ở công ty xử lí công việc thì nhận được điện thoại từ biệt thự gọi đến.

Sau khi nghe xong, vẻ anh tuấn mặt liền hiện lên một tầng lạnh lẽo. Đôi mắt tĩnh mịch càng thêm u ám đáng sợ.

Siết chặt tay thành nắm đấm...

Quản gia gọi tới nói không thấy Thy Trâm đâu.. Làm sao một cô gái bình thường có thể thoát khỏi lồng sắt rồi rời khỏi biệt thự đông người như vậy được..

Đỗ Nhất Phong nhanh chóng trở về biệt thự.. Bên dưới phòng khách toàn bộ người hầu, vệ sĩ đều tập hợp đông đủ.

- " Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ".. Giọng nói bức người vang lên.

Không một ai dám ngẩng đầu trả lời..

- " Tôi đi chuẩn bị cơm tối cho Lưu Tiểu Thư..  Lúc đem lên phòng thì không thấy cô ấy nữa.. Vệ sĩ canh giữ ở phía ngoài cũng ngất trên đất ".. Bà quản gia run rẩy giải thích.

Đỗ Nhất Phong lập tức gọi điện cho Lạp Tư..

Trung Quốc vốn là địa bàn của gia tộc Đặc Cát Nhĩ.. Anh chỉ mới từ Anh Quốc về đây chưa được 2 năm.. Việc tìm người vẫn là nhờ Lạp Tư giúp là tốt nhất.

Sau khi cúp máy..

Đỗ Nhất Phong im lặng.. Trên gương mặt tuấn nhã hiện lên một tia lo lắng.. Tính tới giờ cô đã mất tích gần 30 phút... Dù không biết đối tượng bắt Thy Trâm là ai.. Có mục đích gì..

Nhưng chắc chắn tuyệt đối cô sẽ không được đối xử tốt. Nếu rơi vào tay bá tước Heston, dù cô là phụ nữ hắn cũng sẽ không nương tay..

~ Nếu bất cứ ai làm em tổn thương.. Tôi nhất định sẽ tự tay giết chết kẻ đó.. Cả đời này người đàn ông duy nhất có thể làm em tổn thương.. Chỉ có thể là tôi ~