Chương 43
Cô ngủ thiếp đi.
Nằm trên chiếc giường nhỏ hẹp, vùi đầu vào chăn mềm mại của cậu, Thiên Thụ ngủ rất mệt mỏi và vật vã. Đôi mắt vì khóc đến sưng húp, chóp mũi và gò má bị dụi đến đỏ ửng, và cả hàng lông mi dài vẫn còn đọng chút nước mắt, tất cả đều khiến người ta thấy xót xa.
Tiểu Mạc cầm một chiếc khăn bông ẩm cùng một ly lục trà đứng cạnh giường.
Nhìn cô nhíu mày, ngay cả trong mơ cũng tỏ vẻ đau khổ, không kìm được lại thấy chua xót. Cậu đặt ly trà xuống, dùng tấm khăn ướt nhẹ nhàng lau mặt cho cô…
Một giọt nước mắt rơi ra từ khóe mắt cô.
Ngón tay Tiểu Mạc hơi khựng lại.
Đau khổ đến thế thật sao? Thương tâm đến thế thật sao, vì một câu nói của anh ta… Hoặc có lúc con người luôn không nhận ra, rằng trái tim mình trong lúc vô thức đã chạy về phía người kia mất rồi… Nên mới đau khổ, nên mới thương tâm, nên mới rơi nước mắt…
Giống cậu, nhìn thấy cô tiều tụy, cũng cảm thấy xót xa và đau khổ… Nhưng, Thiên Thụ à, tại sao chị lại không hạnh phúc?
Ngón tay thon dài và hơi lạnh nhẹ nhàng vuốt má cô.
Giọt nước mắt ấy rơi xuống đầu ngón tay cậu.
Thiên Thụ chớp mắt, tỉnh dậy.
Tiểu Mạc lập tức rụt tay lại.
Mắt vừa cay vừa sưng, Thiên Thụ dụi mạnh mới nhìn rõ bóng người trước mặt. “Xin… Xin lỗi, chị ngủ thiếp đi…”
Giọng cô vừa khô vừa khan, có cảm giác đăng đắng, hơi đau.
Tiểu Mạc đưa ly trà lại.
“Cảm ơn.” Thiên Thụ nhận lấy, chiếc ly sứ trắng tỏa hơi ấm trong tay cô.
Trà trong ly trong vắt, giống như ánh mắt của chàng trai ấy. Cô cúi xuống, cậu nửa quỳ trước mặt cô, cũng không nói gì và không truy hỏi. Trong không khí như tràn ngập hương thơm nhè nhẹ của trà, yên tĩnh ấm áp, ở đây mọi thứ đều tĩnh lặng, bình thản, yên tĩnh, ấm áp. Giống như cậu bé này, với gương mặt sạch sẽ và trong sáng.
Nhưng càng là thế thì càng khiến Thiên Thụ buồn bã, nhìn Tiểu Mạc nửa quỳ trước giường nhìn cô, cô đưa tay ra che mắt cậu lại. “Đừng nhìn chị. Tiểu Mạc, đừng nhìn chị như vậy. Chị biết bây giờ chị rất xấu xí…”
Tiểu Mạc kéo tay cô xuống.
Cậu không nghe thấy tiếng cô nên không muốn không nhìn thấy mắt cô nữa, tuy hiện giờ mắt cô hơi sưng, nước mắt đầm đìa.
Cầm quyển sổ ghi chép lên, cậu viết một hàng chữ:
Lúc chị khóc rất đẹp. Nhưng dù là thế, em cũng không muốn cứ nhìn thấy chị khóc mãi.
Thiên Thụ nhìn cậu viết, đưa tay dụi mắt. “Đừng lừa chị, em, chỉ có em biết an ủi chị. Trong mắt người khác, chị mãi mãi là người có cũng được, không có cũng được, mãi mãi là… người không nên thuộc về thời đại này.”
Tiểu Mạc chớp chớp mắt.
“Tại sao không cho chị xuyên không trở về? Chị thà là Hạ Thiên Thụ hai mươi bốn tuổi, cho dù suốt ngày bị chủ biên Ếch Xanh mắng mỏ, cho dù chỉ có thể viết những bài lặt vặt, cho dù mỗi ngày bị mẹ ép đi xem mắt, cũng còn hơn bây giờ… Còn hơn là ở bên cạnh anh ấy…”
Nhắc đến anh, nước mắt lại tuôn rơi.
“Chị mãi mãi cũng không biết anh ấy nghĩ gì, anh ấy xem chị thế nào, sao anh ấy lại có thể làm chuyện đó với chị… Chị cứ ngỡ cho dù trước kia tình cảm của chị và anh ấy không tốt, nhưng chí ít bọn chị cũng là vợ chồng, giữa bọn chị còn có sự tinh tưởng cơ bản nhất. Nhưng.. Nhưng Tiểu Mạc em có biết không, anh ấy lại… lại cử người theo dõi chị! Cảm giác đó… Cảm giác đó quá tệ, cảm giác đó khiến chị như một quyển sách bị mở ra, không bao giờ giấu nổi bí mật trước anh ấy! Chị ghét cảm giác đó, chị ghét bị theo dõi, chị ghét anh ấy không tin chị như vậy, chị ghét… chị ghét anh ấy! Chị ghét Viên Dã!”
Thiên Thụ gần như ôm mặt khóc to.
Tiểu Mạc nhìn cô.
Đột nhiên cậu bỗng viết tên Viên Dã lên sổ, sau đó xé tờ giấy đó ra rồi ngay trước đôi mắt sưng húp của cô, cậu từ từ, chậm rãi, xé tờ giấy thành từng mảnh vụn.
Mảnh vụn màu trắng như cánh bướm bay lả tả xuống trước mặt cô, Thiên Thụ nhìn không chớp mắt tên anh dần dần vỡ vụn, bay đi… Nỗi đau khôn tả đó như siết chặt lấy tim cô vậy.
Mảnh giấy vụn, tất cả đều rơi xuống khỏi lòng bàn tay Tiểu Mạc.
Thiên Thụ cắn chặt môi.
Cô hiểu ý Tiểu Mạc.
Cậu muốn cô quên Viên Dã, nếu hận anh đến thế, nếu ghét anh đến thế, nếu không muốn ở cạnh anh nữa, thế thì hãy xé vụn mọi thứ về anh, quên hết.
Nhưng… Nhưng tim tại sao lại đau thế này? Tại sao nhìn anh từ từ xa cách, tim cô đau như bị bóp chặt. Như thể sắp ngạt thở,như thể không cách nào hít thở.
Tiểu Mạc nhìn cô đau khổ, bỗng nhổm dậy, đôi môi hồng mềm mại chợp áp sát Thiên Thụ.
Thiên Thụ gần như giật bắt mình!
Cô vô thức lùi ra sau, đưa tay chặn Tiểu Mạc lại!
Đôi môi như cánh hoa của chàng trai ở ngay trước mắt, trong đôi mắt trong veo như nước là tình cảm sâu đậm không thể tan chảy.
“Tiểu Mạc… Em… Em định làm gì…”
Thiên Thụ bàng hoàng, một giọt nước mắt còn đọng trên má.
Tiểu Mạc cầm quyển sổ lên ghi:
Chị, không hề ghét anh ấy tí nào.
Thiên Thụ kinh ngạc chớp mắt.
Cậu viết từng nét từng chữ.
Chị, yêu, anh, ấy.
Bốn chữ đó khiến toàn thân Thiên Thụ run bắn, đờ ra như bị điện giật.
Nếu không quan tâm, nếu ghét bỏ, nếu không muốn nhìn thấy anh nữa, thì tại sao chị vẫn không thể đối diện với người đàn ông khác? Nỗi đau của chị, nỗi buồn của chị, nước mắt của chị, đều chỉ vì anh ấy.
Tiểu Mạc ngước lên, đưa quyển sổ cho cô đọc.
Tròng mắt Thiên Thụ lại hoe đỏ.
Thiên Thụ thật không đọc tiếp được nữa.
Nếu yêu thật lòng, thì đừng từ bỏ. Nếu từ bỏ, thì đừng để bản thân phải khóc một mình. Tiểu Mạc cuối cùng viết như vậy.
Cậu buông quyển sổ xuống, dùng ngón tay vẽ chữ cho cô thấy.
Tiếc rằng Thiên Thụ đã cúi đầu, không nhìn rõ.
Đêm thâu.
Thiên Thụ mắt sưng húp cuối cùng quay về nhà.
Phòng khách tối om, có lẽ mọi người đã ngủ.
Như thế cũng tốt, không cần đối diện sự chất vấn của mẹ, sự lạnh nhạt của anh, sự hổ thẹn với con gái, và cả ánh mắt tò mò của dì Trương. Cô cảm thấy mình rất cứng đầu, cứ thế bỏ chạy khỏi tòa soạn, không biết có phải cũng định đơn độc bỏ chạy khỏi ngôi nhà này hay không?
Nhưng khi cô bấm ngọn đèn trong hành lang, thì ở phòng khách lập tức có người đứng dậy.
“Thiên Thụ! Sao giờ mày mới về?”
Là giọng cuống quýt của mẹ.
Thiên Thụ vội đằng hắng. “Xin lỗi, mẹ, con gặp một người bạn…”
“Đừng nói dối mẹ nữa!”
Bà Hạ cuống cuồng bước tới, thuận tay bật ngọn đèn lớn trong phòng, ánh đèn ngập tràn, sáng đến nỗi đôi mắt sưng húp của cô không còn cách nào che giấu.
“Hai đứa đừng mơ giấu mẹ nữa, có phải mày cãi nhau với Viên Dã không? Cãi to lắm hả? Tại sao buổi chiều một mình nó vội vàng quay về, chỉ lấy vài bộ quần áo rồi nói ra nước ngoài?”
Tim Thiên Thụ giật thót.
Hóa ra anh lại đi rồi sao? Mỗi khi tổn thương, mỗi khi trải qua khó khăn không thể giải quyết giữa họ, anh lại một mình lặng lẽ ra đi. Lúc nãy cô còn lo làm sao đối diện với gương mặt lạnh lùng của anh, hóa ra anh đã đi từ lâu, không muốn nhìn thấy cô. Lần trước cô còn cảm thấy anh gấp rút bỏ đi như vậy, cứ như đại ma vương ra khỏi núi, tiểu yêu tinh được giải phóng vậy; nhưng lần này… lần này tại sao hụt hẫng đến thế, đau khổ đến thế, buồn bã đến thế…
“Còn nữa, Thiên Thụ, trước khi đi nó nói với mẹ, hai đứa quyết định ly hôn?!” Giọng bà Hạ cao lên, có phần tức giận bước một bước đến trước mặt Thiên Thụ. “Thiên Thụ, mày ngốc à? Tại sao đòi ly hôn? Mày có biết Viên Dã tốt với mày nhường nào không? Mày có biết sau vụ tai nạn, nó đã ở cạnh mày ra sao không? Mày làm sao có thể làm thế, quyết định ly hôn với nó?! Con bé ngốc nghếch, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nói mẹ biết, nói mẹ biết ngay!”
Bà Hạ giận dữ thật, gần như muốn bóp chặt vai cô lay lắc.
Nhưng ánh mắt Thiên Thụ lại hướng đến bàn trà trong phòng.
Ở đó, có một túi công văn ngay ngắn.
Cô nhớ bìa hồ sơ đặc biệt đó,
Tờ bìa đã từng bị đầu móng tay nhọn của cô đâm thủng một lỗ to – đơn ly hôn, của họ.
Khi xuyên không tỉnh lại, câu đầu tiên nghe từ anh là “chúng ta ly hôn đi”, còn đơn ly hôn cũng vì nguyên nhân kia mà bị niêm phong rất lâu, mà nay,nó lại lần nữa nhảy ra trước mặt cô? Lại lần nữa… quay về điểm xuất phát, đặt dấu chấm hết cho tất cả, là một kết thúc bi thương.
Cô thậm chí nhìn thấy tên anh ký trên đó, rồng bay phượng múa, mạnh mẽ phóng khoáng. Cô từng hoang tưởng nếu cùng ký tên cạnh anh thì sẽ có cảm giác thế nào, nhưng lại không phải cùng ký tên trên tờ đơn ly hôn này.
“Rốt cuộc là tại sao? Thiên Thụ? Tại sao?”, bà Hạ vẫn tức giận chất vấn cô.
Thiên Thụ lại thấy tai ù ù, đầu đau như muốn vỡ ra.
“Xin lỗi, mẹ.”
Không nghe tiếp được nữa, Thiên Thụ đẩy mẹ ra, chạy về phòng.
Cô ngủ liền ba ngày ba đêm.
Không có công việc, không có điện thoại, không liên lạc với bất kỳ ai.
Cả thế giới dường như cách ly hoàn toàn với cô, cô nằm trên giường, chỉ có nước mắt không xua đi nổi, và nỗi đau tràn ngập trong không khí.
Đã đến nước này rồi. Tự cô dù thế nào cũng không ngờ tới.
Nhưng hình như cũng là kết cục tất nhiên chăng? Cô xuyên không tới, mơ mộng là Cô bé Lọ Lem trong truyện cổ tích, chỉ cần mở mắt ra thì có được tất cả?
Đây, chẳng qua là nỗi đau khi từ truyện cổ tích rơi xuống hiện thực thôi.
Thiên Thụ thấy đầu đau như vỡ, môi miệng khô ran gần như nứt nẻ. Cô nhẹ nhàng mở cửa phòng, đi chân trần ra phòng khách.
Mẹ và con gái, dì Trương đều đã ngủ, đêm nay yên tĩnh trầm mặc đến đau lòng.
Trong hoa viên không có bóng anh, như thể cũng mất đi mọi trọng tâm.
Tất cả chỉ là bóng tối, tịch mịch.
Nhưng không biết là ai đã vặn một ngọn đèn trên bàn trong thư phòng anh. Ánh sáng trắng lọt ra từ khe cửa, khiến cô gần như nhìn thấy anh ngồi đó.
Thiên Thụ chậm rãi bước tới, đẩy cửa ra.
Trong phòng không có ai.
Chỉ có đơn ly hôn lặng lẽ nằm dưới ngọn đèn bàn.
Ánh đèn chói mắt chiếu lên chữ ký của anh, cô như tưởng tượng ra vẻ mặt anh khi cầm bút ký, dùng sức nắm cây bút ấy. Nỗi đau và phẫn nộ khiến đầu bút xuyên qua giấy, tên anh, đau thương và bay bổng.
Có lẽ, nên kết thúc thế chăng?
Anh và cô… có lẽ chưa từng bắt đầu, chưa từng giao nhau, thời gian không gian xoay chuyển, thứ mang đến chỉ là giấc mộng bị hủy diệt…
Thiên Thụ ngồi xuống bàn.
Lặng lẽ nhìn tờ đơn ly hôn.
Chữ ký của anh giống như đôi mắt lạnh lẽo và tàn khốc của anh.
Thật kém cỏi, mắt cô bỗng nhòa đi, cô cúi người, định tìm một cây bút trên bàn. Nếu anh đã quyết định kết thúc, thế thì…
Cạch!
Một xấp tài liệu bày trên bàn bỗng bị Thiên Thụ xô đẩy, rơi đầy xuống bàn.
Thiên Thụ vội cúi xuống nhặt.
Trong tập tài liệu viết đầy tên công ty Vân Thượng, bỗng xuất hiện tờ bìa tạp chí màu hồng. Nó khiến Thiên Thụ tò mò. Cô nhặt cuốn tạp chí đó lên, bất ngờ phát hiện, đó là cuốn tạp chí rất lâu trước kia, hoặc có thể nói là cô đã từng viết trước khi xuyên không.
“Phụ nữ online” số mộng ảo màu hồng.
Chuyên đề “Xe tốc hành lãng mạn”, “Gửi tặng người tình tương lai của em” – tác giả, Hạ Thiên Thụ.