Ông Xã Ảnh Đế Mau Vào Trong Chén

Chương 87: Đều là người một nhà




Edit: Nhật Dương

"Chú." Tiểu Đậu Đậu đang nhu thuận nằm trên vai Tô Nghị nghe được giọng nói quen thuộc cũng giật mình ngẩng đầu lên, sau đó gọi Tô Minh Duệ ở cách đó không xa một tiếng, hoàn toàn chứng thực thân phận của Tô Minh Duệ.

Tô Minh Duệ thấy cháu nhỏ rốt cuộc chú ý tới mình, ngoài mừng rỡ thì không khỏi có chút ai oán: "Tiểu Đậu Đậu đáng yêu nhất nhà chúng ta đến bây giờ mới phát hiện chú, thật sự khiến chú đau lòng mà."

Tô Minh Duệ nói xong còn làm bộ Tây Thi ôm ngực, bộ dáng cực kỳ đau thương, mọi người ở bên cạnh không hẹn mà cùng rớt xuống một tầng da gà, sau đó rối rít nhìn anh đầy khiển trách.

Đường đường là người đại diện con bài chủ chốt, cậu hai của tập đoàn Tô thị mà lại nói những lời lừa gạt trẻ con như vậy, như lời của cậu hai Tô, tiết tháo của ngài đâu rồi.

Tiểu Đậu Đậu đơn thuần lại rất tin tưởng lời nói của Tô Minh Duệ, không hề nghi ngờ, vội vã cuống cuồng nói: "Đậu Đậu, Đậu Đậu không cố ý, chú đừng đau lòng."

Tô Minh Duệ bị nét mặt đáng yêu của cháu nhỏ nhà mình manh đến nên xem nhẹ anh trai mình đang tràn ngập uy hiếp bên cạnh, khẽ ho nhẹ một tiếng nói: "Chú cũng biết Đậu Đậu không cố ý, cho nên chỉ cần Đậu Đậu hôn chú một cái là chú sẽ không đau lòng."

Tiểu Đậu Đậu không chút hoài nghi tính chân thật trong lời nói của chú mình, vội vàng vươn đôi tay ngắn ngủn ôm cổ Tô Minh Duệ rồi đặt một nụ hôn đầy nước miếng lên má của Tô Minh Duệ: "Moaa~"

"…"

An Cẩn Du cũng ít nhiều đoán được thân phận của Tô Nghị qua đoạn đối thoại giữa Tô Nghị và Phương Vũ, lúc này nghe mấy người nói chuyện lại càng thêm kinh ngạc rớt cằm.

Niếp Quân Hạo biết con trai bảo bối của tổng giám đốc tập đoàn Tô thị đã khiến cô quá kinh ngạc, bây giờ Tô Minh Duệ người đại diện con bài chủ chốt của Tinh Thành lại là em trai của tổng giám đốc tập đoàn Tô thị, rốt cuộc thì quan hệ rối loạn này là loại quan hệ nào đây?

Sắc mặt An Cẩn Du trầm xuống, hoảng hốt ngửi ra mùi vị âm mưu trong mớ quan hệ bòng bong này.

Mà lúc này Niếp Quân Hạo bên cạnh An Cẩn Du cũng cảm giác được thân phận của những người trước mắt không đơn giản, hai mắt khẽ rét lạnh, chậm rãi đưa tay cầm lấy tay của An Cẩn Du ở bên cạnh, vô tình che chắn cô ở phía sau, đáy mắt cũng xuất hiện chút phòng bị với mấy người trước mắt.

Tô Nghị thu hết mọi biến hóa của hai người Niếp Quân Hạo vào trong mắt, ôm Đậu Đậu cười một tiếng với mọi người: "Nhiều người ở đây miệng tạp, đi đến chỗ của tôi rồi nói chuyện tiếp. Nhan Mặc cũng cùng đi thôi, gần đây Thấm Nhã luôn nhắc đến cậu."

Nhan Mặc vẫn đứng bên cạnh khẽ gật đầu, nghĩ đến người cô trong nhà Tô Nghị, trong đôi mắt không gợn sóng cũng nhịn không được hiện lên chút ấm áp.

Trong lòng An Cẩn Du có chút lo lắng, nhưng nhìn người đàn ông che trước mặt mình, cùng với đôi bàn tay đang đan vào nhau thật chặt của hai người, đáy lòng vốn khẩn trương cũng chợt thần kỳ ổn định lại, ngẩng đầu liếc nhìn Tô Minh Duệ như có cảm giác nhìn lại, nhỏ giọng nói: "Đi theo bọn họ thôi, có một số việc phải nói rõ ràng mới được, để tránh sau này chúng ta cái gì cũng không biết, đắc tội với người không nên đắc tội trong hội này mà chọc phải phiền toái."

Niếp Quân Hạo gật đầu một cái, càng nắm chặt tay An Cẩn Du. Bây giờ nội lực của anh đã khôi phục gần năm thành, tuyệt đối không có vấn đề khi bảo vệ anh và An Cẩn Du, cũng không sợ những người này gài bẫy bọn họ. ///n/d///

Một đám người đi theo Tô Nghị tiến vào thanh máy dành riêng để lên phòng của tổng giám đốc ở tầng cao nhất, cũng không ai phát hiện trong lúc bọn họ nói chuyện, bên ngoài cửa chính tập đoàn Tô thị. Cách một lớp thủy tinh vừa dày vừa nặng, một bóng dáng nho nhỏ cẩn thận núp trong một góc, máy chụp hình trong tay ‘tách, tách, tách’ vang lên không ngừng, đợi khi xác định mọi người trong sảnh lầu một đã đi vào thang máy, bóng dáng kia mới khẽ thở phào nhẹ nhõm, đôi môi sáng màu khẽ cong lên, tự thu dọn đồ đạt trong tay xong chuẩn bị rời đi, nhưng sau khi xoay người thấy rõ con đường xe cộ như nước thì thân thể cứng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn mừng rỡ cũng lập tức xụ xuống.

Đám người Niếp Quân Hạo vừa vào thang máy, Tô Minh Duệ lập tức phát hiện sắc mặt Niếp Quân Hạo có chút khó coi, còn cho rằng Niếp Quân Hạo bị bộ dáng vừa rồi của anh trai mình dọa sợ, vội vàng tiến lên trấn an nói: "Đừng khẩn trương, đừng khẩn trương, thật ra thì bình thường anh trai tôi rất dễ nói chuyện, sở dĩ vừa rồi hung ác như vậy, hoàn toàn là do miệng tên Phương Vũ đó nhọn quá, đều nói xấu đến trên người Đậu Đậu, hai người đừng quá để ý."

Niếp Quân Hạo nghe vậy chỉ miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn anh một cái, sắc mặt vẫn không tốt hơn chút nào. Điều này khiến Tô Minh Duệ càng thêm xác định suy nghĩ trong lòng mình, xem bộ dạng của tên nhóc này bị dọa sợ không nhẹ đó, sao trước kia anh lại không phát hiện lá gan tên nhóc này lại nhỏ như vậy.

Duy nhất biết được nội tình, An Cẩn Du vội vàng tiến lên hoà giải: "Anh Duệ, lần đầu tiên anh ấy nhìn thấy một đại nhân vật như Tô tổng đây nên khó tránh khỏi có chút khẩn trương, chỉ là anh cũng biết có vài người anh không nói còn may, anh càng nói thì họ sẽ càng khẩn trương, cho nên anh cứ mặc kệ anh ấy, một lúc là khỏe thôi.

Tô Minh Duệ sửng sốt một chút, suy nghĩ một lúc cũng cảm thấy An Cẩn Du nói rất có đạo lý, hiểu rõ gật đầu một cái, không hề quấy rầy Niếp Quân Hạo nữa.

An Cẩn Du nhẹ nhàng thở ra, có chút lo lắng quay đầu nhìn Niếp Quân Hạo. Cũng may mặc dù sắc mặt Niếp Quân Hạo có chút khó coi, nhưng cũng không có gì khác thường.

An Cẩn Du thấy thế thì thầm nghĩ trong lòng, xem ra đối với thang máy cũng choáng váng, nhưng cuối cùng cũng không rõ ràng như say xe vậy, ít nhất sẽ không choáng váng đến mức ói ra, phải biết rằng ói trong thang máy, bọn họ ngay cả chỗ trốn cũng không có.

Kết quả là, trong lúc An Cẩn Du lo sợ bất an, Niếp Quân Hạo cực kỳ khó chịu, những người khác đều có tâm sự riêng, thang máy chậm rãi lên tầng cuối cùng, văn phòng của tổng giám đốc.

Mọi người vừa đi ra khỏi thang máy, Tô Nghị đã thay đổi bộ dáng nghiêm túc vừa rồi, khẽ cười nói với hai người An Cẩn Du: "Đều là người một nhà, không cần gò bó."

"…" An Cẩn Du ngơ ngẩn, khóe miệng không tự giác kéo lên, mờ mịt cảm thấy lời này của Tô Nghị không phải vui mừng mà là kinh sợ. Thường ngày Tô tổng của chúng ta cũng tự quen thuộc như vậy sao, coi ai là người một nhà?

Nhưng rất nhanh An Cẩn Du biết hàm ý trong lời này của Tô Nghị, ngay lúc cửa phòng tổng giám đốc được mở ra, một bóng dáng nhỏ nhắn chợt nhanh chóng nhào ra từ bên trong, dọa hai người An Cẩn Du giật mình, Niếp Quân Hạo theo bản năng bước lên một bước, vẻ mặt phòng bị bảo hộ An Cẩn Du sau lưng.

Thế nhưng bóng dáng đó cũng không nhào tới bọn họ, mà là…

"Ấy ấy ấy, tiểu Đậu Đậu, sao con có thể bỏ lại một mình mẹ mà chạy đi như vậy, con có biết mẹ lo lắng cho con nhiều lắm hay không, đứa bé vừa đáng yêu vừa mềm mại, xinh đẹp như con nếu như bị những người xấu có mưu đồ gây rối bên ngoài bắt đi thì phải làm sao bây giờ hu..hu..hu…"

"…"