Ông Xã Ảnh Đế Mau Vào Trong Chén

Chương 71: Miễn phí cung cấp ảnh bán khỏa thân




Edit: Nhật Dương

Tô Minh Duệ ra tay rất nhanh, ngày đó sau khi chụp quảng cáo xong, anh đã lập tức tìm người sắp xếp quảng cáo cũng như các công việc tiếp theo. Hơn nữa sau khi biết nhà quảng cáo đã chế tác xong phích quảng cáo, anh còn dùng mấy tấm hình chụp sườn mặt của Niếp Quân Hạo mà anh lấy được từ nhóm nhiếp ảnh gia để hối lộ đám người tiểu Thất và tiểu Ngụy đã trở thành fan cuồng của Niếp Quân Hạo từ lâu.

"Tiểu Phiến, tiểu Ngụy, hai cô tới đây một chút." Tô Minh Duệ đi tới lầu một, thừa dịp lầu một có ít người, thần thần bí bí ngoắc ngoắc ngón tay với hai cô gái nhỏ.

Tiểu Thất và tiểu Ngụy liếc nhau, vội bỏ công việc trong tay rồi đi tới gần Tô Minh Duệ nghi ngờ hỏi: "Tô tiên sinh, có chuyện gì không ạ?"

Tô Minh Duệ nhìn vẻ mặt nghiêm túc và trang trọng của hai người, bộ dáng như gặp phải đại địch thì hơi dở khóc dở cười nói: "Hai người đừng khẩn trương, tôi tìm hai người chỉ là do có chút việc muốn mời hai người giúp một tay."

Sau đó còn không tự chủ được mà đưa tay sờ sờ mặt mình rồi có chút bất đắc dĩ nghĩ: bộ dáng của anh rất đáng sợ sao, sao mấy cô gái này một đám đều nhìn anh cứ như chuột nhìn thấy mèo vậy.

Tiểu Thất và tiểu Ngụy thấy bộ dáng của Tô Minh Duệ không giống như là khởi binh vấn tội thì khẽ thở ra một hơi, trên mặt cũng hiện lên chút tươi cười.

Tuy nói lúc Tô Minh Duệ ở công ty thì rất nghiêm khắc với các nghệ sĩ dưới tay anh lại đối với các cô cũng không tệ, nhưng điều này cũng không thể trở thành cơ hội để các cô có thể qua lại thân thiết với Tô Minh Duệ.

Mặc dù biết rõ Tô Minh Duệ không có ác ý với mình, nhưng uy thế bẩm sinh trên người, chức vụ treo cao trên đầu cùng với trong công ty có đủ mọi lời đồn người này yêu cầu nghiêm khắc với các nghệ sĩ dưới tay ra sao thì cũng đủ khiến người ta không thể không sợ hãi người đàn ông nhìn như vui vẻ dễ tính này, lo lắng mình chỉ cần sơ ý một chút thì sẽ chọc vị đại nhân vật này mất hứng, ngay cả chén cơm cũng khó giữ.

"Tô tiên sinh không cần khách khí, có chuyện gì mà chúng tôi có thể giúp một tay thì ngài cứ việc nói." Tiểu Thất và tiểu Ngụy bày ra vẻ mặt kiên định mà gật đầu.

Bộ dáng thấy chết không sờn kia lại khiến Tô Minh Duệ có chút dở khóc dở cười lần nữa, làm anh càng cảm thấy chính anh cần phải suy nghĩ thật kỹ xem trước kia có phải đã làm chuyện gì thương thiên hại lý hay không mà khiến mấy cô gái này nhìn anh đều là dạng đức hạnh này.

Tô Minh Duệ buồn bực một lúc mới mở miệng hỏi: "Nếu như tôi nhớ không lầm thì hình như hai người là fan của Niếp Quân Hạo thì phải!"

"Niếp Quân Hạo?" Tiểu Thất và tiểu Ngụy liếc nhau rồi cùng không hiểu mà hỏi lại một câu.

Tô Minh Duệ giật mình, lúc này mới nhớ trước kia Niếp Quân Hạo chưa ra mắt đã nổi tiếng trên Microblogging rồi, mặc dù một nhóm người không ngừng kích động gọi anh ta là nam thần, nhưng lại giống như còn không biết tên của anh ta. Chỉ là cái này không sao, kế tiếp, anh sẽ khiến cái tên này thường xuyên xuất hiện trước mắt quần chúng, để bọn họ muốn không nhớ cũng không được.

"Niếp Quân Hạo chính là chàng trai ngày đó bị Phương Vũ gây khó dễ."

"…" Tiểu Thất và tiểu Ngụy toàn thân chấn động nhưng chỉ sững sờ trong chốc lát đã chợt phát ra một tiếng thét chói tai mất khống chế.

"Tên của nam thần nhà chúng ta là Niếp Quân Hạo, ô ô ô, tôi lại biết tên của nam thần nhà chúng ta, nói ra nhất định sẽ làm cho rất nhiều người ước ao ghen tị. Niếp Quân Hạo, Niếp Quân Hạo tên này rất lóa mắt, thật dễ nghe. Nam thần, em là fan cuồng của anh, nam thần cầu xin gả."   ///n/d….///

Tô Minh Duệ: "…"

Tuy nói vẫn biết mấy sinh vật thuộc bộ tộc theo đuổi ngôi sao này rất đáng sợ, nhưng dù thế nào đi nữa anh cũng không ngờ những người này sẽ điên cuồng đến trình độ này, những fan cuồng trước kia của Nhan Mặc cũng không có khoa trương đến vậy, tuy vậy thì điều này cũng nói rõ gương mặt của Niếp Quân Hạo có lực ảnh hưởng như thế nào, lúc này mới ra mặt có mấy lần mà đã có hiệu quả như vậy rồi thì đừng nói đến việc sau này sẽ thường xuyên xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.

Tô Minh Duệ đè ép cảm giác chính anh vừa bị kinh sợ xuống, khẽ ho một tiếng. Tiểu Ngụy ở bên cạnh tương đối lý trí hơn lúc này cũng cuống quít không dấu vết đưa tay kéo tiểu Thất.

Lúc này tiểu Thất mới phát hiện sự luống cuống của mình, nhất thời có chút lúng túng lại xấu hổ cúi đầu cười ngây ngô hai tiếng: "Tô tiên sinh, tôi…tôi có chút kích động, ngài đừng…"

"Không có việc gì, tôi chỉ hỏi một câu, nếu mấy cô là fan cuồng của anh ta thì hẳn là cũng biết đề tài dùng hình ảnh của anh ta làm chủ gần đây trên Microblogging phải không!"

Tiểu Thất hai mắt sáng lên, trên mặt lại kích động thêm lần nữa, chỉ do lần trước có kinh nghiệm nên lần này thoáng khắc chế mình, cười cười nói: "Biết á, tôi chính là do cái đó nên mới trở thành fan cuồng của nam thần, đối với nam thần vừa thấy đã yêu."

Tô Minh Duệ hài lòng cong khóe môi: "Xem ra cô thật sự rất thích Niếp Quân Hạo. Đã như vậy thì bây giờ nam thần của cô có chút việc cần cô giúp một tay."

"Cái gì, nam thần cần tôi giúp một tay sao!" Tiểu Thất kinh ngạc đến ngây người lần nữa, sau khi kịp phản ứng thì khó khăn lắm mới có thể khắc chế không thét lên một tiếng, sau đó cô lập tức bày ra dáng vẻ của một fan hâm mộ chuyên nghiệp nên có, ngẩng đầu ưỡn ngực nói, "Nam thần có phân phó, tiểu Thất dù có lên núi đao xuống biển lửa cũng sẽ không chối từ."

Tiểu Ngụy: "…" sao trước kia không nhìn ra dưới vẻ bề ngoài nhu ngược của con bé tiểu Thất này còn ẩn giấu linh hồn của một nữ hán tử đây, quả nhiên là người thì không thể nhìn bề ngoài.

Tô Minh Duệ: "…" đầu năm nay con gái cũng có thể hung hãn như vậy sao, sao chợt có loại cảm giác chạy đi xem nhầm phim, lại còn lên núi đao xuống biển lửa, con bé này cho là cô đang diễn phim kiếm hiệp sao.

Tô Minh Duệ chỉ quẫn bách trong chốc lát sau đó giật giật khóe môi nói: "Không có nghiêm trọng như vậy, chính là…"

Tô Minh Duệ dừng một chút rồi lấy những tấm hình đã chuẩn bị sẵn từ trong túi ra, cười đến giống như sóm xám dụ dỗ tiểu bạch thỏ: "Nhìn xem trong tay tôi là vật gì?"

Tiểu Thất ngoan ngoãn đưa mắt sang nhìn vật trên tay Tô Minh Duệ, sau khi nhìn rõ góc ảnh quen thuộc trên gương mặt anh tuấn trong hình kia thì cả khuôn mặt cũng trở nên sinh động khác thường.

"Đây là…"

Tô Minh Duệ không hề có tiết tháo mà trả lời: "Là ảnh ngọc của nam thần nhà cô, nếu như chuyện lần này cô làm tốt thì những tấm ảnh này đều là của cô, sau này tôi còn có thể cung cấp miễn phí các vật phẩm riêng tư mà nam thần nhà cô đã dùng qua, thậm chí là ảnh bán khỏa thân cho cô."

"Cái gì…" một tiếng thét chói tai thật dài xẹt qua chân trời, mang theo tràn đầy không dám tin.

Mà bên khác tiểu Ngụy cũng bất ngờ, mặc dù nói cô cũng rất thích Niếp Quân Hạo nhưng còn xa xa chưa nhập ma như tiểu Thất, cô ở bên cạnh yên lặng nghe Tô Minh Duệ nói lời dụ dỗ tiểu Thất thì nhất thời cảm thấy hình tượng cao lớn vô cùng của người nào đó trong lòng cô đã bị sụp đổ một góc.

Tô tiên sinh thậm chí ngay cả nhân viên và nghệ sĩ dưới tay của mình đều không buông tha, thế nhưng dùng đồ dùng cá nhân của nghệ sĩ đã dùng qua và ảnh bán khỏa thân để thu mua lòng người, Tô tiên sinh, tiết tháo của ngài đâu, bị ham mê tiền tài của ngài ăn mất rồi sao.

Nhưng không thể phủ nhận Tô Minh Duệ dùng một chiêu này thật cao minh. Tiểu Thất nghe thấy sau khi hoàn thành nhiệm vụ không những có thể có được ảnh ngọc của nam thần mà còn có thể có được ảnh bán khỏa thân của nam thần thì đầu lập tức mộng, một dòng khí nóng xông thẳng lên ót, trực tiếp đưa đến…

"Mẹ nó, tiểu Thất em chảy máu mũi, khăn giấy đâu, khăn giấy…" tiểu Ngụy vừa mới bất đắc dĩ quay đầu đã thấy chóp mũi tiểu Thất giống như vòi nước mất khống chế mà phun ra một phong cảnh diễm lệ thì lập tức bị sợ tới mức kêu lên.

Cô luống cuống tay chân lấy khăn giấy từ trong túi ra nhét vào mũi tiểu Thất, miệng còn không ngừng nói thầm: "Tiểu Phiến tỉnh táo một chút."

Tiểu Thất che lỗ mũi bị bịt kín, ồm ồm nói: "Ô ô ô, chị để cho em tỉnh táo thế nào đây, đây chính là ảnh bán khỏa thân của nam thần đó, ảnh bán khỏa thân     , vừa nghĩ tới nam thần…"

Nói tới chỗ này, thân thể gầy yếu của tiểu Thất chợt ngừng lại, không lâu sau lại nghe trong góc truyền ra tiếng hô nhỏ: "Tiểu Phiến, máu mũi, máu mũi, không cần suy nghĩ nữa dừng dừng á."

Tô Minh Duệ: "…"